Người đàn ông ở chung với Chúc Huỳnh rất cảnh giác, không cho Bùi Mộ Ẩn đến gần, coi anh như phần tử bạo lực đến cướp người.

Bùi Mộ Ẩn đang rối bời, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, thấy Chúc Huỳnh thân thiết với người đó liền rời đi.

Chúc Huỳnh ngủ gục trên vai người đàn ông, mơ mơ màng màng loạng choạng được đỡ đến giường.

Người đàn ông giữ cổ áo của Chúc Huỳnh, muốn hỏi cậu chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, thấy cậu hiếm khi được ngủ yên giấc như thế, cũng không nhẫn tâm làm ầm ĩ ảnh hưởng đến cậu.

Sau nửa đêm, người đàn ông sợ Chúc Huỳnh thức dậy sẽ cảm thấy khó chịu nên đã rót một cốc nước rồi đặt sang một bên.

Chúc Huỳnh nằm nghiêng, tay lại nhẹ nhàng che bụng mình đi.

Có lẽ do di chứng của cuộc phẫu thuật khiến cậu đau đớn hoặc trong giấc mơ cậu vẫn nghĩ rằng nơi ấy đang tồn tại một sinh mệnh, lòng bàn tay vừa vặn dán lên vết sẹo dữ tợn, như một cử chỉ bảo vệ.

Bên ngoài gió càng ngày càng lớn, bão tuyết chuẩn bị càn quét thành phố, mùa đông khắc nghiệt ắt hẳn sẽ khó chịu lắm đây.

Cây cối trong trang viên được bao bọc trong các biện pháp bảo hộ, nước trong đài phun đã được xả ra từ sớm, chỉ còn lại trơ trọi những tác phẩm điêu khắc trang trí công phu hoa mỹ.

Bùi Mộ Ẩn về muộn, nhưng một ngọn đèn nhỏ vẫn sáng trong nhà chính, như muốn nhắc nhở anh đến chào hỏi.

Cầm một chiếc ô dài màu đen, anh chậm rãi đi đến nơi mình ở, ngồi trên ghế sô pha một lúc.

Anh không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Chúc Huỳnh một cách bất ngờ như thế.

Vừa rồi anh đang ở trong tình trạng sương mù giăng lối, hoàn toàn thụ động đối mặt với mọi động thái của Chúc Huỳnh, đến bây giờ anh mới chậm rãi tìm lại sự tỉnh táo của mình.

Anh lấy điện thoại di động ra, tìm số của bạn thân từ thuở nhỏ, đã lâu không liên lạc.

Giang Lâu Tâm ngủ được một nửa lại bị tiếng chuông làm ầm ĩ, bực bội nói: "Tao khuyên mày có chuyện quan trọng gì thì báo cáo đi.

Nói cho tao biết, có phải mày lỡ tay đem anh mày diệt khẩu rồi phải không?"
Bùi Mộ Ẩn lúng túng nói: "Tao gặp được Chúc Huỳnh."
Bên kia dừng khoảng chừng là ba giây, bị sốc đến mức nhất thời không nói nên lời.

Sau tất cả, ai cũng nghĩ rằng đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Giang Lâu Tâm nói: "Xem ra mày vẫn còn rất bình tĩnh."
Bùi Mộ Ẩn nói: "Tao cắt miếng bít tết mà mấy lần muốn cắt vào ngón tay, sau đó vượt ba cái đèn đỏ, lúc đậu xe làm vỡ kính chiếu hậu, lúc vào cửa vô tình làm vỡ một chiếc bình hoa cổ.

Trừ những điều trên thì vẫn bình tĩnh."
Giang Lâu Tâm: "..."
Hắn ngập ngừng hỏi: "Vậy thì mày có nói chuyện với cậu ấy không?"
Bùi Mộ Ẩn mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Em ấy say rồi, tao nhìn em ấy về nhà."
"Bây giờ mày sẽ không vừa hút thuốc vừa nói chuyện với tao có phải không, phải không?"

"Thôi đi, trong nhà em ấy còn có người khác."
Giang Lâu Tâm ngửi thấy mùi chua đâu đây: "Mày còn chưa buông được có phải hay không?"
Nếu chỉ là nửa năm sau khi xa nhau, Bùi Mộ Ẩn nhất định sẽ phát điên khi gặp Chúc Huỳnh, nhất định sẽ dỏng dạc mà tuyên bố anh vẫn còn rất quan tâm cậu ấy.

Nhưng đã năm năm trôi qua, cho dù lúc đó ngã đau như thế nào đi chăng nữa, mất bình tĩnh tới mức nào đi chăng nữa, thì hiện tại lại có thể duy trì dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra trước mặt người ngoài.

Bùi Mộ Ẩn không biết phải nói thế nào.

Chính anh cũng không biết câu trả lời chính xác.

Anh ăn ngay nói thật: "Tao không biết, nhưng cậy ấy rất có năng lực."
"Đúng vậy, với điều kiện gia đình của cậu ấy, không tiền, không cần tài nguyên, không xuất thân gì cả, lại còn là một Omega, thật sự không dễ dàng để đạt đến trình độ này."
Bùi Mộ Ẩn trong lòng tự nhủ, không phải, anh không nói đến năng lực học tập.

Mà là, Chúc Huỳnh đã có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của anh, khiến bản thân anh bất an, đứng ngồi không yên.

Đêm nay anh đã giật mình tỉnh giấc nhiều lần, lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mặt khác, khi Chúc Huỳnh mở mắt ra lần nữa thì trời đã hừng đông.

Chúc Huỳnh ngáp một cái, sau đó cầm cốc lên, uống nước thông họng.

Cảm giác lúc say không tốt chút nào, thân thể cậu không chịu nổi loại giày vò này, lúc này đau đầu kinh khủng, toàn thân đau nhức, yếu ớt không có sức lực.

Người bạn cùng phòng bên cạnh nghe thấy tiếng cậu lại bắt đầu ho, liền đi dép lê đến để giáo dục tư tưởng.

"Bác sĩ nói cho cậu cái gì cậu còn nhớ không? Là Omega, yếu ớt như vậy, hàng tháng còn phải đến tái khám, cậu còn có chút tự giác của bệnh nhân không?"
Chúc Huỳnh uể oải nằm trên giường: "Lần này thôi."
Bạn cùng phòng cảnh cáo: "Pheromone của cậu không ổn định như vậy, lỡ như đêm qua rối loạn thì sao? Cậu lại muốn phát tình trước mặt bạn trai cũ sao, phát tình cả nữa tháng chứ ít gì?"
"Cậu có gặp anh ấy không?" Chúc Huỳnh không nhớ nhiều về chuyện tối hôm qua.

"Chết tiệt, tôi không phải khoe khoang đâu.

Tối hôm qua anh ta bị tôi làm cho sợ hãi nên mới không bắt cóc cậu!" Bạn cùng phòng khoa trương, "Anh ta giống với trong ảnh, tôi trước đó có nhìn qua."
"Gì cơ?"
Bạn cùng phòng nói: "Là khi chúng ta mới cùng nhau thuê nhà, cậu lấy ra từ trong đống quần áo..."
Trong ảnh, hai người cử chỉ ngọt ngào, thoạt nhìn giống như một cặp tình nhân, bởi hai người đều rất nổi bật nên khi người khác nhìn thấy thì khó mà quên được.

Hắn nhớ rằng Chúc Huỳnh cuối cùng đã xé tấm ảnh kia, vì sợ trong lời nói có lời chọc vào chỗ đau của cậu, nên hắn lén nhìn trộm Chúc Huỳnh.

Chúc Huỳnh thở dài: "Nếu trí nhớ đó của cậu dành cho việc dọc sách thì cũng không lo không tìm được việc làm."
Bạn cùng phòng nổi khùng lên: "Tôi mặc kệ cậu, sắp học thuộc rồi! Lần này vào công ty top 500 trên thế giới cho cậu xem!"
Bởi vì thời tiết quá xấu, trước mắt không đẩy nhanh tiến độ, Chúc Huỳnh không cần đi đến phòng thí nghiệm, có thể nghỉ ngơi nửa tuần.

Bên trong nhóm chat có người đang trổ tài bà tám, đã @ Chúc Huỳnh nhiều lần.


Tám năm chế dược có thực sự đáng giá không: [Tiểu Chúc! Nghe nói tối hôm qua em đã coi trong một ông lớn?]
Chỉ cần mình chết trước deadline, deadline cũng không đuổi kịp mình: [Tối hôm qua tiết lộ mất nụ hôn đầu năm cuối cấp ba, tình yêu đến từ đâu, chúng ta khai trương chủ đề này lần nữa nào!]
Chúc Huỳnh ngắn gọn: [Không có ý kia.]
Trong phòng thí nghiệm có nghiên cứu sinh và sinh viên năm cuối trong ngành, trong nhóm này chỉ có sinh viên Đại học T, nói chuyện cũng không kiêng nể gì cả.

[Chúng tôi thấy Tiểu Chúc và anh ấy rất xứng đôi vừa lứa! Đêm qua họ ngồi cùng nhau, chói muốn mù mắt tôi, nhưng mà mắt tôi rất hưởng thụ.]
[Nghe nói ông chủ đã đính hôn, thật hay giả vậy?]
[Chắc là giả! Tôi hỏi một đàn em là nữ sinh Đại học X, cô ấy nói rằng Bùi Mộ Ẩn không có ham muốn gì nhiều, giống như mắc chứng bệnh sợ Omega vậy.]
Chúc Huỳnh không biết Bùi Mộ Ẩn đã có hôn phu hay chưa, nhưng trước đó cậu đã nhận được thiệp mời.

Khi đó, cậu vừa mới làm phẩu thuật phá thai xong, nằm yếu ớt trên giường bệnh, khi nhìn thấy chữ hỉ màu đỏ chót ấy, cảm giác thật giống màu máu.

Buổi trưa, Chúc Huỳnh làm cơm trứng chiên, chia ra ăn với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng gần như nôn mửa, hoài nghi Chúc Huỳnh muốn hắn mặn đến chết, với mục đích làm tai thanh tịnh.

Chúc Huỳnh nói: "Tôi không có duyên phận gì với phòng bếp cả, nấu gì cũng không ngon."
"Nếu tôi không bận chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, tôi đã không để cậu lãng phí trứng của tôi! Cậu biết để trở thành một con gà mái phải khó khăn như thế nào không?"
Bạn cùng phòng tranh thủ buổi chiều ngoài trời bớt gió tuyết, vội vã đến khu vực trung tâm xin việc.

Lý lịch của hắn không ưu tú bằng Chúc Huỳnh, thời đại học ngoài chơi game thì chỉ có tán gái, sau khi tốt nghiệp đại học T thì trượt cao học, công việc gặp nhiều gập ghềnh.

Thành thật mà nói, với cơ hội lần này hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.

Công ty này đang phát triển vượt bậc, không thể sánh bằng những đơn vị cậu chàng từng làm việc trước đây, các dự án đầu tư luôn thu hút nhiều sự chú ý, một vài trong số đó có thể được xếp vào danh sách những thành công điển hình trong ngành.

Để có thể bước chân vào công ty này là cả một chặng đường.

Bạn cùng phòng chụp ảnh ở cửa, sau đó đi tới quầy lễ tân đăng ký, đang muốn hưởng thụ quá trình được mỹ nhân ăn mặc chỉnh tề dẫn lên lầu, thì ở cửa có tiếng bước chân.

Một nhóm người tinh anh Âu phục, giày da vây quanh một người đàn ông cao gầy, châu đầu ghé tai thảo luận điều gì đó.

Chủ đề có lẽ khá nhiều tranh cãi nên biểu cảm của họ rất căng thẳng.

Bạn cùng phòng không khỏi nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông ở giữa, anh ta cảm thấy đầu gối của mình mềm nhũn.

ĐM, tại sao Chúc Huỳnh không nói rằng bạn trai cũ là một chàng trai giàu có?!
Bùi Mộ Ẩn cũng nhìn thấy hắn, liếc mắt nhìn mỹ nữ bên cạnh, cô gái kia liền như hiểu rõ tình hình mà thức thời trở về đúng vị trí công tác.

Bạn cùng phòng yếu đuối đáng thương, vô lực bị Bùi Mộ Ẩn xách đi.

Vừa tới văn phòng tổng giám đốc, hắn sợ hãi ngồi trên sô pha, nhát như chim cút.

Bùi Mộ Ẩn nói: "Phỏng vấn?"

Bạn cùng phòng vội vàng gật đầu: "Vâng, vâng, tôi đã gửi sơ yếu lý lịch cho bộ phận kỹ thuật."
Bùi Mộ Ẩn gõ ngón tay lên mép bàn: "Sơ yếu lý lịch đâu?"
Xem bộ dáng này là muốn đảm nhiệm công việc quản lý nhân sự, người bạn cùng phòng sợ hãi, tự nhủ trong lòng: Chúc Huỳnh, cậu hại tôi thê thảm quá.

Quên mang theo một bản sơ yếu lý lịch dự phòng, cũng không thể nào hỏi người ta để mượn máy in, đành phải nhờ Chúc Huỳnh đưa tới.

Chúc Huỳnh không biết người bạn cùng phòng đang phải trải qua những dằn vặt tâm lý gì, khi tìm thấy sơ yếu lý lịch còn thiếu, cậu muốn gọi chuyển phát nhanh nhưng người ta không thể nhận đơn hàng trong thời tiết mưa tuyết thế này.

Cậu cũng đang nhàn rỗi, thế là trực tiếp đi tàu điện ngầm đến.

Khi đến công ty, cậu bị nhân viên bảo vệ chặn lại, có lẽ nhìn thấy cậu ăn mặc giản dị, quá bình thường, vẻ mặt có chút nóng nảy nên anh đã nghi ngờ thân phận của anh.

Chúc Huỳnh đưa cho nhân viên bảo vệ xem bản lý lịch trong tay mình và nói: "Giúp một người bạn chuyển đồ."
Bảo vệ nói: "Làm đơn đăng ký đi."
Chúc Huỳnh lấy trong túi ra một cây bút máy mà lúc nào cậu cũng mang theo bên người, điền tên và số điện thoại của cậu vào đơn.

Bởi vì cần ghi chép số liệu trong phòng thí nghiệm, cùng mọi người thảo luận vấn đề, cho nên Chúc Huỳnh hầu như không rời bút, chữ viết cũng rất xinh đẹp.

Sau một hồi trì hoãn với nhân viên bảo vệ, ngay lúc đang đóng bút thì bị người phía sau gọi lại.

"Chúc Huỳnh? Đã lâu không gặp."
Người kia mặc một bộ vest màu xám nhạt, khoác ngoài chiếc áo khoác lông dê, một cặp kính gọng mỏng trên sống mũi cao, cảm giác có mấy phần giống như một tên cặn bã giả danh tri thức.

Ánh mắt của hắn có chút giống với Bùi Mộ Ẩn, đều làm cho người khác sinh ra ảo giác liếc mắt đưa tình.

Vì là con riêng, từ nhỏ không được cha Bùi đưa về nhà nên hắn lấy họ mẹ, gọi là Chu Thiệp.

Chúc Huỳnh nói: "Xin chào."
"Đến đây tìm việc làm sao?"
Cậu không hiểu làm sao lại có thể gặp được Chu Thiệp ở đây, khó chịu nhíu mày.

"Bạn bè của tôi vứt bừa bãi, tôi ở đây để giúp đỡ." Cậu nói.

Chu Thiệp nói: "Hắn tên là gì?"
Chúc Huỳnh nói: "Mỗi người đều có vận mệnh của mình, không cần làm phiền anh móc nối quan hệ."
"Không tính là móc nối quan hệ.

Đây là công ty con của nhà họ Bùi.

Giữ bạn cậu lại hay không cũng chỉ cần một câu nói."
"Thật sao? Xem ra mấy năm nay anh làm ăn rất tốt.

Khi nào thì anh đến đồn cảnh sát để đổi họ thành họ Bùi?"
Chu Thiệp sắc mặt thay đổi, chuyển chủ đề: "Cậu gặp được Mộ Ẩn sao? Hắn gần đây đã trở về rồi."
Không giống như những Omega xung quanh, Chúc Huỳnh xinh đẹp nhưng vẫn mang theo tính công kích, không phải là người dễ kích động, hắn cũng không dám ngả ngớn qua loa.

Chúc Huỳnh nói: "Gặp thì có gì tốt, anh ta hận anh bao nhiêu thì cũng hận tôi bấy nhiêu."
Chu Thiệp giễu cợt: "Hắn vẫn còn hiểu lầm cậu phản bội hắn để trở thành chị dâu của hắn sao?"
"Muốn làm chị dâu quan trọng nhất chính là anh phải có khả năng khiến anh ta thừa nhận anh là anh em." Chúc Huỳnh nói, "Làm được không?
Cậu cúi đầu gửi một tin nhắn cho bạn cùng phòng hỏi hắn ta ở tầng nào, rồi cáu kỉnh bước vào.

Còn Bùi Mộ Ẩn muốn đi ra ngoài, không muốn đợi lý lịch, liền để bạn cùng phòng về nhà.

Bốn người đụng mặt nhau ở lối vào thang máy, người bạn cùng phòng giống như quả cà tím bị đánh bầm dập, vội vàng đi tới, thình lình đâm vào trong ngực Chu Thiệp.


Cậu chàng ngửi thấy một mùi hương, chỉ muốn hét vào mặt Chu Thiệp rằng anh ta có giáo dưỡng hay không, phân phát pheromone ở nơi công cộng.

Alpha này lẳng lơ như vậy là đang cố gắng quyến rũ ai?
Thấy người bên kia ăn mặc sang trọng, đắt tiền, cậu chàng đành ngậm đắng nuốt cay, hậm hực đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại.

Bùi Mộ Ẩn dừng một chút, nói: "Em qua đây."
Bạn cùng phòng tưởng anh đang nói chuyện với mình, bối rối muốn quay lại nhưng lại thấy anh đang nhìn thẳng Chúc Huỳnh.

Chúc Huỳnh không nhúc nhích: "Có chuyện gì sao? Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói.

Đưa đồ xong tôi đi liền đây."
Bùi Mộ Ẩn đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, sự bình tĩnh tê dại hai ngày qua rốt cuộc cũng bị phá vỡ, lộ ra cảm xúc nguyên thủy nhất.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, chờ em bước ra khỏi cửa này, xem nơi nào dám nhận bạn em vào làm việc."
Việc một người thừa kế cấp cao sử dụng các mối quan hệ để gây khó dễ một lập trình viên nhỏ nhoi là điều thực sự thái quá.

Nhưng trông anh không giống như đang nói đùa.

Chúc Huỳnh thu khăn quàng cổ lại, đến bên cạnh Bùi Mộ Ẩn.

Mặc dù Bùi Mộ Ẩn không nói lời nào, nhưng cậu đã biết nguyên nhân khiến đối phương mất kiểm soát.

"Tôi gặp Chu Thiệp ở cửa, đã nhiều năm không liên lạc."
Anh thực sự không muốn nói đến cái này, mớ hỗn độn còn sót lại từ năm năm trước, năm năm sau đã trở thành câu chuyện xưa không quá quan trọng.

Năm đó có hàng ngàn hàng vạn chữ muốn nói, nhưng bây giờ muốn cậu nói, một chữ thôi cậu cũng ngại quá mệt mỏi.

Cái giá phải trả quá lớn, cậu lại không còn sức lực để giãy dụa nữa rồi.

Bùi Mộ Ẩn nói: "Còn gì nữa?"
"Cái gì nữa?"
"Lần này thật là trùng hợp.

Trước kia em cùng tôi chơi trò mất tích, cũng là trùng hợp em được hắn tìm về.

Cũng là trùng hợp thứ tôi đưa cho em lại xuất hiện trên tay hắn, em giữ danh thiếp cá nhân của hắn cũng là trùng hợp?"
Sau khi nói xong, Bùi Mộ Ẩn thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng.

Anh hy vọng rằng Chúc Huỳnh sẽ phủ nhận nó, cãi lại nó, vì thế thẹn quá hóa giận chửi anh thì càng tốt.

Nhưng Chúc Huỳnh chỉ giễu cợt nói: "Đúng vậy, tôi với loại người này duyên phận còn sâu hơn cả anh."
Cậu liếc Bùi Mộ Ẩn một cái, sau đó quay đầu đi.

Bạn cùng phòng từ xa không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, chỉ vô tình nhìn thấy ánh mắt của Chúc Huỳnh.

Cậu chàng không rõ Bùi Mộ Ẩn lý giải ra sao, sắc mặt tệ thế nào, có thể anh nghĩ Chúc Huỳnh thờ ơ, cũng có thể anh cho rằng Chúc Huỳnh tiêu cực không thể nào thấu hiểu được.

Nhưng cậu chàng nghĩ có lẽ trái tim Chúc Huỳnh tan nát cả rồi.

- --Hết chương 2---
Sẽ cố gắng 1 ngày 2 chương, truyện này khoảng 60 chương, cật lực làm xong trước khi quay lại học off:((((.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương