Lý Thúy Hoa bình tĩnh nhìn vào mắt Lâm Phượng, trong lòng Lý Thúy Hoa rất rõ ràng là Lục Thu Minh sẽ không do dự mà đồng ý chuyện này, nhưng mà trong lòng Lâm Phượng có ý nghĩ khác hay không thì Lý Thúy Hoa không chắc chắn.

Bởi vì cái gọi là mỗi người có một niềm khó xử riêng, nhà Lâm Phượng không rộng rãi gì, nếu là vì để Kiều Kiều qua đó ở mà nhà chú ba có mâu thuẫn với nhau thì cũng không tốt.

Cho nên, loại chuyện này còn phải để Lâm Phượng không có ý kiến gì mới là tốt nhất.

Lục Thu Minh cảm giác được ý của Lý Thúy Hoa, ông ấy cũng vô thức nhìn về phía Lâm Phượng.

“Nhìn em làm gì? Muốn ở thì lúc nào đến ở cũng được, Kiều Kiều ngoan ngoãn nghe lời như thế đến ở với em mấy ngày em vui mừng còn không kịp nữa là.

” Lâm Phượng mở miệng cười nói: “Chị dâu, chị khách sáo quá rồi, việc này cứ quyết định như thế đi, Kiều Kiều đến nhà bọn em ở.

”“Ôi, thực ra cũng không phải ở bao lâu, chị cũng dự định để Kiều Kiều vài ngày nữa thì về trường đi học, buổi chiều chị còn phải đến trường nói với giáo viên một tiếng.


” Lý Thúy Hoa nói.

“Đến trường học luôn sao? Thân thể Kiều Kiều đã khỏe chưa? Hay là cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi?” Lâm Phượng vừa nghe thấy Lý Thúy Hoa nói thế thì có chút mất mát.

Vừa rồi bà còn nghĩ đến chuyện có thể được trải nghiệm cảm giác có một đứa con gái ngoan ngoãn, còn chưa vui mừng được bao lâu thì Lý Thúy Hoa đã định đưa con gái đến trường học rồi?Lâm Phượng nhìn về phía Lục Kiều với vẻ mặt nuối tiếc, trong lòng ngầm dự định chuẩn bị cho cháu gái vài bộ váy, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy mặc váy chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn.

Lục Kiều đối diện với ánh mắt như sói như hổ của thím ba, trong lòng có một loại trực giác khiến cho cô vội vàng mở miệng nói: “Thím ba, sức khỏe của cháu đã ổn rồi, đi học cũng không vấn đề gì.

”“Vậy được rồi, buổi tối Kiều Kiều muốn ăn gì, thím mua cho cháu.

” Lâm Phượng mỉm cười hỏi, thái độ quả thực là không thể thân thiện hơn được nữa.


“Thím ba, cháu không kén ăn.

”“Không kén ăn thì tốt, như thế này nhé, thím hầm chút canh gà, buổi chiều đưa đến cho anh cả, chừa lại một ít rồi buổi tối cháu về ăn, có được không?” Lâm Phượng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Kiều thì không nhịn được mà đưa tay ra véo một cái.

Xúc cảm trơn bóng, mềm mại vô cùng, ái chà chà, quả nhiên vẫn là con gái làm người ta thương, ngoan ngoãn hơn thằng nhóc thối nhiều.

Lục Kiều bị véo một cái thì nụ cười cứng ngắc lại nơi khóe môi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, đây coi như là cô bị thím ba đùa giỡn sao?Đừng nói là Lục Kiều, ngay cả Lý Thúy Hoa bên cạnh cũng cảm thấy thái độ của Lâm Phượng quá nhiệt tình.

Bỗng nhiên có cảm giác Lâm Phượng muốn cướp con gái mình?Lý Thúy Hoa cảm thấy có chút hối hận.

Lục Thu Minh và Lâm Phượng ở lại bệnh viện đến mãi mười một giờ mới đi về, Lục Thu Minh thì về đi làm, Lâm Phượng thì đến chợ bán thức ăn mua gà chuẩn bị về nấu canh.

Lục Kiều và Lý Thúy Hoa tiếp tục ở lại bệnh viện trông nom Lục Hoa Minh“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa vang lên.

Mấy người trong phòng bệnh đồng loạt quay đầu nhìn về phía của, chỉ thấy một cô y tá đứng ở ngoài cổng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương