Muôn vạn tia sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, mặt đất hôm qua bị nước mưa tưới ướt cũng đã được ánh nắng làm khô.

Lục Kiều ngồi dậy từ trên giường, nhìn cô nhóc vẫn còn ngủ say bên cạnh, trên mặt cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, duỗi lưng một cái, đứng dậy, ra khỏi phòng.

Lục Kiều đi vào căn phòng khách dán đầy bùa, chú ý đến trên mặt bàn còn có một chồng bùa vàng vẫn còn chưa dán, Lục Kiều lấy lên một tờ, ánh mắt lướt qua.

Giấy vàng, chu sa(*) đều là đồ tốt, đáng tiếc là công lực của chủ nhân không đủ, bùa đều bị làm hỏng rồi.

(*) Chu sa: một loại khoáng vật có màu đỏ, là vị thuốc Đông y, thường được mài thành dạng bột làm mực đỏ để vẽ bùa chú.

Ngón tay trắng nõn của Lục Kiều gấp tờ bùa trong tay lại mấy lần, truyền vào đó một luồng linh khí.

Cô quay lại trong phòng một lần nữa, đặt tờ bùa đã xếp lại vào trong lòng bàn tay của Liêu Trinh.

Cô gái nhỏ tốt bụng, nên có phước lành này.


Lục Kiều mở cửa đi ra khỏi nhà Liêu Trinh, sau khi đi xuống lầu thì đứng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà này.

Đôi mắt tĩnh mịch kia nhắm lại, liếc nhìn vài lần cũng không nhìn thấy thứ hôm qua.

Xem ra, cũng không phải là không có đầu óc, cũng biết trốn đi.

“Mọi người nói xem, hôm qua đến thị trấn thì nên nói cho bọn em biết mới đúng, buổi tối hôm qua cả nhà bọn em đều đến bên chỗ nhà Lâm Phượng, nếu không phải là tối hôm qua Kiều Kiều ngủ lại Liêu Trinh ở trên lầu nhà em một đêm thì không biết là xảy ra chuyện gì đâu.

” Lục Thu Minh nói với Lục Hoa Minh đang nằm trên giường bệnh.

Hôm nay nếu không phải là mới sáng sớm Lâm Phượng muốn về nhà lấy đồ thì có lẽ không gặp được Lục Kiều, còn là Lâm Phượng nghe nói Lục Hoa Minh nằm viện nên đi đến chỗ Lục Thu Minh đi làm, sau đó hai người mới vội vội vàng vàng đến bệnh viện.

Từ nhỏ, quan hệ của hai người Lục Thu Minh và Lục Hoa Minh đã rất tốt, trông thấy anh cả nằm trên giường bệnh thì rõ ràng là trên mặt ông ấy đầy vẻ lo lắng.


“Hôm qua đến thì rối quá, nhất thời không nhớ ra phải thông báo cho chú, thực ra chú không cần cố ý xin phép nghỉ đến đây, tan ca rồi đến đây cũng không sao.

Anh còn phải ở lại bệnh viện chừng mười ngày nửa tháng nữa mà.

”“Anh nói gì vậy, anh như thế này rồi sao em còn yên tâm mà đi làm được? Bác sĩ nói như thế nào, có nghiêm trọng không?”“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là gần đây không thể động đậy, từ từ dưỡng thương là được rồi.

” Ngực của Lục Hoa Minh rất đau, sắc mặt còn hơi tái nhợt trả lời một câu.

“Vậy có thiếu thứ gì không? Lát nữa em và Lâm Phượng mua cho mọi người.

”“Không thiếu không thiếu, đồ đạc nên mang thì chị đã mang đến đây rồi.

’Lý Thúy Hoa ở bên cạnh trả lời một câu, dừng lại một chút rối mới tiếp tục nói: “Nói đến thì thật sự đúng là có chút chuyện làm phiền hai người.

”“Chuyện gì vậy, chị dâu cứ nói.

” Lục Thu Minh nói chuyện này mà không hề chần chừ.

“Là như thế này, gần đây anh cả chú phải ở trong bệnh viện, chị cũng phải ở trong bệnh viện chăm sóc ông ấy, một mình Kiều Kiều ở nhà thì anh chị không yên tâm, cho nên chị nghĩ là có thể làm phiền chú thím để Kiều Kiều ở nhà chú thím vài ngày được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương