[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
-
Chương 42:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thành thật mà nói Thư Nghi cảm thấy thích giáo viên chủ nhiệm của lớp mình hơn trong chuyện hội diễn văn nghệ này. Nếu như cô mà ở bên lớp hai thì trong suốt cả tháng trời mỗi ngày đều bị sẽ giáo viên chủ nhiệm lớp kéo đi làm người mẫu, lớp âm nhạc, lớp mỹ thuật, lớp thể dục thậm chí cả lớp của chủ nhiệm mất. Hơn nữa cả thời gian nghỉ trưa và thời gian sau giờ tan học cũng phải dùng để luyện tập… Nếu như vậy Thư Nghi nhất định sẽ hỏng mất!
Chỉ là hiện tại những bạn học bên cạnh Thư Nghi không thể nghĩ được những vất vả đó nên mọi người cực kỳ hâm mộ với những phong cảnh trên sân khấu của các bạn học bên lớp hai!
Toàn trường đều để ý!
Giáo viên khen! Học sinh vỗ tay!
Ở thế hệ của Thư Nghi sinh sau năm 1985, hầu hết học sinh tiểu học sẽ không có tài nghệ gì khi lên sân khấu cho nên làm gì có học sinh tiểu học nào không có ước mơ được lên sân khấu chứ?
Học sinh của lớp hai cũng không có tài nghệ gì nhưng dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm lớp mỗi một người cũng có thể trở thành một người mẫu nhí xinh đẹp, dù thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy hâm mộ!
Nếu so sánh với những thứ đó thì cách làm của giáo viên chủ nhiệm lớp của Thư Nghi sẽ làm cho mọi người tương đối bất mãn. Cô ấy trực tiếp chỉ định Tề Hồng Viễn lên diễn tiết mục mà hoàn toàn không để ý gì đến chuyện có mấy chục học sinh khác có trong lớp.
Hơn nữa tiết mục của Tề Hồng Viễn đều rất bình thường còn bị các bạn lớp hai che lấp ánh sáng cho nên tất nhiên các bạn nhỏ sẽ không vui vẻ rồi.
Thư Nghi nghe thấy hai bạn nam song sinh trong lớp la ó ở bên cạnh: “Tớ với Cao Tử Lân còn chuẩn bị cả tướng thanh (*) nữa! Đều đã viết ra hết rồi!”
(*) 相声呢 (tướng thanh): Hay còn gọi là tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Hai anh em sinh đôi được phân biệt tên là Cao Tử Kỳ và Cao Tử Lân. Thư Nghi không thể phân biệt được rõ hai người này nhưng bạn nam vừa nói chuyện có nhắc tới tên của Cao Tử Lân vậy người này hiểu nhiên chính là Cao Tử Kỳ.
Cao Tử Lân ở bên cạnh cũng phụ hoạ: “Đúng vậy! Bọn tớ chuẩn bị âm thanh đặc biệt vui nhộn! Vốn dĩ còn cho rằng chủ nhiệm lớp chắc chắn muốn xem trước tiết mục diễn của các bạn học nên cũng muốn diễn tiết mục của mình một lần sau đó sẽ chọn ra tiết mục hay nhất, kết quả chủ nhiệm lớp chỉ định thẳng Tề Hồng Viễn luôn.”
Cao Tử Kỳ mạnh mẽ gật đầu: “Tướng thanh của bọn tớ thú vị hơn nhiều so với saxophone của Tề Hồng Viễn!”
Bạn nữ bên cạnh cũng cảm thán nói: “Vẫn là cô Tiêu tốt…”
“Đúng vậy, lúc cô Tiêu làm giáo viên chủ nhiệm lớp mình thì dù hoạt động gì cô ấy cũng rất để tâm…”
“Tớ cảm giác cô Tiêu giảng bài cũng tốt hơn một chút…”
Lúc này Thư Nghi mới phản ứng lại, cô Tiêu trong miệng mọi người chính là cô giáo chủ nhiệm lớp tiểu học từ lớp một đến lớp bốn của cô.
“Lúc trước cô Tiêu còn dạy chúng ta có nói chờ đến khi nào chúng ta lên lớp sáu thì hội diễn văn nghệ sẽ cho cả lớp lên hợp xướng, để cho tất cả học sinh cùng nhau lên sân khấu. Không ngờ tới cô Tiêu còn chưa dạy chúng ta lên lớp sáu thì đã đi rồi…”
Giọng nói của cô bạn kia khi nói chuyện có hơi nghẹn ngào, Thư Nghi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy vành mắt của bạn nữ đó đã đỏ hoe.
Thư Nghi: !!!
Cô bạn nhỏ, cậu khóc cái gì vậy?
Cô Tiêu chỉ nghỉ sinh thôi mà cũng đâu phải qua đời…
Thành thật mà nói Thư Nghi cảm thấy thích giáo viên chủ nhiệm của lớp mình hơn trong chuyện hội diễn văn nghệ này. Nếu như cô mà ở bên lớp hai thì trong suốt cả tháng trời mỗi ngày đều bị sẽ giáo viên chủ nhiệm lớp kéo đi làm người mẫu, lớp âm nhạc, lớp mỹ thuật, lớp thể dục thậm chí cả lớp của chủ nhiệm mất. Hơn nữa cả thời gian nghỉ trưa và thời gian sau giờ tan học cũng phải dùng để luyện tập… Nếu như vậy Thư Nghi nhất định sẽ hỏng mất!
Chỉ là hiện tại những bạn học bên cạnh Thư Nghi không thể nghĩ được những vất vả đó nên mọi người cực kỳ hâm mộ với những phong cảnh trên sân khấu của các bạn học bên lớp hai!
Toàn trường đều để ý!
Giáo viên khen! Học sinh vỗ tay!
Ở thế hệ của Thư Nghi sinh sau năm 1985, hầu hết học sinh tiểu học sẽ không có tài nghệ gì khi lên sân khấu cho nên làm gì có học sinh tiểu học nào không có ước mơ được lên sân khấu chứ?
Học sinh của lớp hai cũng không có tài nghệ gì nhưng dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm lớp mỗi một người cũng có thể trở thành một người mẫu nhí xinh đẹp, dù thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy hâm mộ!
Nếu so sánh với những thứ đó thì cách làm của giáo viên chủ nhiệm lớp của Thư Nghi sẽ làm cho mọi người tương đối bất mãn. Cô ấy trực tiếp chỉ định Tề Hồng Viễn lên diễn tiết mục mà hoàn toàn không để ý gì đến chuyện có mấy chục học sinh khác có trong lớp.
Hơn nữa tiết mục của Tề Hồng Viễn đều rất bình thường còn bị các bạn lớp hai che lấp ánh sáng cho nên tất nhiên các bạn nhỏ sẽ không vui vẻ rồi.
Thư Nghi nghe thấy hai bạn nam song sinh trong lớp la ó ở bên cạnh: “Tớ với Cao Tử Lân còn chuẩn bị cả tướng thanh (*) nữa! Đều đã viết ra hết rồi!”
(*) 相声呢 (tướng thanh): Hay còn gọi là tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Hai anh em sinh đôi được phân biệt tên là Cao Tử Kỳ và Cao Tử Lân. Thư Nghi không thể phân biệt được rõ hai người này nhưng bạn nam vừa nói chuyện có nhắc tới tên của Cao Tử Lân vậy người này hiểu nhiên chính là Cao Tử Kỳ.
Cao Tử Lân ở bên cạnh cũng phụ hoạ: “Đúng vậy! Bọn tớ chuẩn bị âm thanh đặc biệt vui nhộn! Vốn dĩ còn cho rằng chủ nhiệm lớp chắc chắn muốn xem trước tiết mục diễn của các bạn học nên cũng muốn diễn tiết mục của mình một lần sau đó sẽ chọn ra tiết mục hay nhất, kết quả chủ nhiệm lớp chỉ định thẳng Tề Hồng Viễn luôn.”
Cao Tử Kỳ mạnh mẽ gật đầu: “Tướng thanh của bọn tớ thú vị hơn nhiều so với saxophone của Tề Hồng Viễn!”
Bạn nữ bên cạnh cũng cảm thán nói: “Vẫn là cô Tiêu tốt…”
“Đúng vậy, lúc cô Tiêu làm giáo viên chủ nhiệm lớp mình thì dù hoạt động gì cô ấy cũng rất để tâm…”
“Tớ cảm giác cô Tiêu giảng bài cũng tốt hơn một chút…”
Lúc này Thư Nghi mới phản ứng lại, cô Tiêu trong miệng mọi người chính là cô giáo chủ nhiệm lớp tiểu học từ lớp một đến lớp bốn của cô.
“Lúc trước cô Tiêu còn dạy chúng ta có nói chờ đến khi nào chúng ta lên lớp sáu thì hội diễn văn nghệ sẽ cho cả lớp lên hợp xướng, để cho tất cả học sinh cùng nhau lên sân khấu. Không ngờ tới cô Tiêu còn chưa dạy chúng ta lên lớp sáu thì đã đi rồi…”
Giọng nói của cô bạn kia khi nói chuyện có hơi nghẹn ngào, Thư Nghi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy vành mắt của bạn nữ đó đã đỏ hoe.
Thư Nghi: !!!
Cô bạn nhỏ, cậu khóc cái gì vậy?
Cô Tiêu chỉ nghỉ sinh thôi mà cũng đâu phải qua đời…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook