Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mẹ Thư Nghi mắng xong, vừa định thở lấy hơi, bà vừa quay đầu lại đã thấy Thư Nghi chuẩn bị hai món đặt trên bàn ăn, cà tím nhồi thịt được múc đầy ra một cái tô lớn, và một đĩa đậu que xào xanh mướt.

Mẹ Thư Nghi thở một hơi, gần như không muốn nhắc tới nữa: “Vậy mà con còn nấu ăn? Con ——"

Thư Nghi nhân lúc trận giáo huấn mới của mẹ chưa bắt đầu, cô vội vàng nhét đôi đũa vào tay mẹ: “Mẹ, mẹ ăn thử đồ ăn con làm trước đi đã.”

Vẻ mặt mẹ Thư Nghi không tin nổi: “Con mà nấu được cái gì?” Mẹ Thư Nghi tuy rằng nói vậy, nhưng tay đã cầm đôi đũa, những lời giáo huấn Thư Nghi cũng tạm dừng, đôi đũa hướng về phía món cà tím nhồi thịt, bà thầm nghĩ nếu món này chưa chín, bà sẽ cho đống này quay về nồi.

“Nếu đậu que nấu chưa chín, ăn vào sẽ bị ngộ độc, cả nhân thịt cũng ——"

Mẹ Thư Nghi đưa cà tím nhồi thịt vào miệng, bà đột nhiên không nói gì nữa, đôi mắt bỗng dưng mở to.

Mẹ Thư Nghi cắn miếng cà tím nhân thịt ra, cẩn thận nhìn vào phần nhân thịt, lại cho vào miệng nhai thật kỹ. Đậu que xào cũng vậy, mẹ Thư Nghi cẩn thận kiểm tra xem đậu que đã chín chưa.

Sau khi xác nhận hai món ăn đều đã chín, động tác của mẹ Thư Nghi lập tức thay đổi, từ cẩn thận dò xét biến thành gió cuốn mây mù, lại ăn ngấu nghiến mấy miếng, bà mới buông đũa tra hỏi Thư Nghi.

“Con đã nấu hai món này à?”

“Con nấu ăn từ khi nào?”



“Sao lá gan lại lớn thế hả con! Vừa dao, vừa dầu nóng, vừa bếp gas, lúc mẹ không có ở nhà, không phải mẹ đã cấm con không được đụng vào mấy thứ đó rồi mà?”

Thư Nghi không trả lời câu nào, cô đứng dậy đi vào phòng bếp: “Để con đi xem nồi áp suất mở nắp ra được chưa.”

Nồi áp suất kiểu cũ đều như vậy, sau khi hấp xong đồ ăn, không có cách nào mở nắp ra được ngay, mà phải chờ hơi ở bên trong từ từ thoát ra, sau đó mới có thể mở nắp nồi ra được.

Thư Nghi đi vào bếp xem tình hình, nhìn thấy nắp nồi tạm thời vẫn chưa mở ra được, cô thuận tay cầm theo cái chén mới, đặt trước mặt mẹ: “Cơm phải đợi một lát nữa, mẹ ăn đồ ăn lót dạ trước đi.”

Mười hai giờ ăn cơm trưa, tám rưỡi tối mới về đến nhà, mỗi lần mẹ Thư Nghi về, đều đói đến mức da bụng dính lưng. Chuyện này Thư Nghi luôn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, vì vậy, cho dù là trong dòng thời gian trước kia của Thư Nghi, cho dù mẹ cô đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng Thư Nghi vẫn luôn nhớ rõ.

Giây tiếp theo, Thư Nghi nhìn thấy rõ vẻ tiếc nuối chợt lóe lên trên khuôn mặt mẹ: “Cơm vẫn chưa được à, vậy chờ thêm chút nữa đi.”

Mẹ Thư Nghi đặt đũa xuống, bà cũng không vội vàng gắp đồ ăn —— đồ ăn ngon như vậy mà lại thiếu mất cơm, thật sự là có hơi tiếc.

Thư Nghi nhìn thấy phản ứng của mẹ, trong lòng khẽ cười, cô biết mục đích cô muốn đã thành công một nửa, có khi là hơn một nửa.

Một lúc sau mới mở nồi áp suất ra được, Thư Nghi xới cho mẹ một chén cơm, tự xúc cho cô nửa chén, cô ăn chậm nhai kỹ. Hai bữa cơm trưa và cơm tối ở bàn ăn nhỏ hôm nay, Thư Nghi vẫn ăn chưa no, mà bây giờ món cô nấu lại rất hợp khẩu vị, vậy nên phải ăn no rồi đi ngủ.

Bây giờ cô đang trong tuổi lớn, vì vậy Thư Nghi vốn không lo lắng đến chuyện ăn nhiều sẽ tăng cân, mà ngược lại cô muốn ăn và tập thể dục nhiều hơn để làm chiều cao của cô tăng hơn kiếp trước vài cm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương