Đến khi đạo sĩ già nhìn thấy mặt cô, lại bấm ngón tay tính toán một phen rồi mới nói một câu: "Đồ tôn bất hiếu, lão đạo đã sắp xuống lỗ rồi còn phải trở nợ thay các người.

"
Nói xong một tay xách cô bé, một tay đóng cửa đạo quan lại.

Rõ ràng là một ông già gầy còn, nhưng xách cô bé lại như thể không hề tốn chút sức nào.

Đạo sĩ già xách cô bé trở về, một cậu bé mũm mĩm mặc đạo bào lảo đảo vịn bậc cửa đi tới.

“Thầy ơi, đói.

" Cậu bé ngẩng đầu nhìn đạo sĩ và nói.

Đạo sĩ già nghiêm mặt nói: "Ăn ăn, học trò bất hiếu nhà con, chỉ biết có ăn.


" Ông ấy cúi người bế cậu bé lên, động tác lại rất dịu dàng.

"Đi, thầy nấu cháo cho con ăn.

"
"Thầy ơi, cô ấy là ai?" Cậu bé mũm mĩm nhìn cô bé đang ngủ mê man và hỏi.

Đạo sĩ già nói: "Cô bé là, cô bé là cô của con.

"
Cô vừa mở mắt thì đã nhìn thấy đạo sĩ già chỉ về phía cô rồi nói với một cậu bé mũm mĩm: "Con cứ gọi cô bé là cô, sau này thầy không còn nữa, cô bé nuôi con.

"
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Thiên Lâm.

" Cô đã cứu đồ tôn của Vương lão đạo, ông ta còn chưa báo đáp cô, bây giờ đạo sĩ già thối tha này còn muốn để cô nuôi học trò cho ông ta.


Còn có lẽ trời hay không.

Sáu năm trước cô là Đại Ni Nhi bị rắn độc cắn chết, là Đại Ni Nhi bị cha mẹ nuôi ném vào trong khe núi.

Đại Ni Nhi đã chết, cô mượn thi thể của Đại Ni Nhi để hoàn hồn.

Biết thói đời này gian nan, biết cơ duyên của cô ở đạo quan, thế nên cô trèo đèo lội suối đi tới đạo quan này.

Cô đã sống ở đạo quan này được sáu năm.

Thời gian sáu năm, cô đã trưởng thành, cậu bé mũm mĩm năm đó đã trưởng thành, đạo sĩ già cũng đã đi đến cuối đời.

Vốn là đến để nhận trả ơn, kết quả ông trời thiên vị đạo sĩ già, không ngờ đạo sĩ già này lại phải chết nhanh như vậy, hơn nữa còn để lại cho cô một thứ vướng víu.

Liễu Tiên Dao cúi đầu nhìn cậu bé mập đứng bên cạnh, dù sao cũng là đứa bé mà cô nuôi sáu năm, cô vẫn mềm lòng, không nỡ bỏ.

Kiếp trước nếu không phải cô mềm lòng cứu oắt con này, cô cũng sẽ không bỏ mạng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương