"Phì." Một âm thanh khàn khàn vang lên.

Nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe ra đó là giọng của một cô gái.
Trong ánh trăng mờ ảo, bóng dáng kia chật vật bò lên, sau đó ngồi trên mặt đất.

Cô nâng bắp chân lên nhìn, dưới ánh trăng lờ mờ xung quanh tối đen, chắc hẳn người bình thường sẽ không nhìn thấy gì, nhưng trông cô lại có vẻ như có thể nhìn thấy gì đó.
Sau đó nghe thấy cô nói chuyện một mình: "Oắt con chết tiệt, nếu để bà đây biết là ai cắn chết cô bé này, bà sẽ lột da nó bằng được."
"Oắt con này nợ mạng người nợ nhân quả, hại bà đây thăng cấp thất bại.


Nếu bà đây không mất cấp lại có thương tích trong người, bà đây cũng sẽ không đến mức đánh không lại mấy tên âm dương sư của đám Tiểu Uy Quỷ.
"Cho dù bà đây đánh không lại, bà đây cũng phải kéo mấy tên Tiểu Uy Quỷ kia chết chùm." Nghĩ đến chuyện bản thân tự nổ tung làm mấy tên âm dương sư của Tiểu Uy Quỷ chết cùng, trong lòng cô rất sảng khoái.
Dù là một con kiến của nước Viêm chết cũng phải cắn chết một tên Tiểu Uy Quỷ, càng đừng nói là cô.
Chỉ thấy cô ấn bắp chân rồi bóp bóp nặn nặn, sau đó đứng lên như thể chẳng có chuyện gì.

Cô hít hà mùi trong không khí rồi đi về hướng mà đôi nam nữ kia mới rời đi.
Tốc độ của cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đôi nam nữ kia.


Cô đi theo sát tiếng động của đôi nam nữ kia, đi theo bọn họ vào trong một thôn xóm dưới núi, nhìn thấy bọn họ đi vào một ngôi nhà nhỏ.
Đứng ở ngoài cổng nhìn hai người đi vào phòng, đèn trong phòng sáng lên, một lát sau đèn lại tắt, trong phòng vang lên tiếng ngáy ngủ.
Đây là ngủ rồi.
Cô đẩy cổng đi vào trong sân, bắt đầu quan sát ngôi nhà này.
Ngôi nhà này không ngỏ, phòng ốc không tồi, lại còn là nhà ngói.

Trong thôn không có mấy ngôi nhà ngói, thế mà gia đình này lại ở nhà ngói, có thể thấy là hoàn cảnh gia đình không tệ.
Nhưng ngôi nhà không tệ này là được xây dựng nhờ việc hút máu con gái nuôi.
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong sân, soi sáng một bóng người nho nhỏ đang đứng đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương