Thập Niên Sau Khi Xuyên Thư Tôi Xúi Giục Em Trai Nữ Chính
-
Chương 47: Mất Mặt 1
Khi Lê Tuyết trở lại nhà họ Lục, trong nhà có khách.
Là một người phụ nữ trung niên trạc bốn mươi tuổi ngồi trò chuyện với Triệu Cầm rất vui vẻ, có lẽ hai người quen biết nhau.
Lê Tuyết thay giày đi vào nhà: "Con về rồi ạ."
Triệu Cầm quay đầu lại, nhìn thấy cô liền cười ra hiệu: "Lại đây, xem ai tới này?"
Trái tim Lê Tuyết lệch một nhịp, không biết hôm nay là ngày gì nữa, toàn là người quen cũ.
Cô nở nụ cười bước đến ghế sô pha.
Người phụ nữ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cô: "Tiểu Tuyết đã lớn như vậy rồi à? Ôi, đã nhiều năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp!"
Sau đó nhìn cô chằm chằm và mỉm cười: "Cháu còn nhận ra dì Thái không?"
Lê Tuyết nở nụ cười: "Làm gì có chuyện cháu không nhận ra chứ? Vừa nhìn thấy dì là cháu lập tức nhận ra rồi ạ, dì không có gì thay đổi cả!"
"Ha ha ha!" Người phụ nữ cười lớn: "Dì thích nghe điều này!"
"Qua đây ngồi đi để dì nhìn cho kỹ."
Nói xong bà ấy quay đầu về phía Triệu Cầm nói: "Cầm à, bà còn nhớ không? Hồi đó Tiểu Tuyết thích chạy đến nhà tôi nhất, Kim Trạch cũng thích con bé, mỗi lần có đồ ăn cũng giữ lại một nửa, nói muốn cho em gái Tiểu Tuyết ăn. Quan hệ giữa hai đứa nó thật sự rất tốt, còn nói rằng lớn lên sẽ kết..."
Nói được một nửa thì vội dừng lại, có lẽ nhận ra điều đó thật khó nói nên cười ngượng ngùng, lập tức chuyển chủ đề và nói tiếp: "Lúc đó tôi ghen tị với bà vì bà có một cô con gái xinh đẹp, tốt biết bao, vừa tri kỷ vừa ngoan ngoãn!"
Triệu Cầm làm bộ như không nghe thấy, cười gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Tuyết từ nhỏ đã rất ngoan, chưa bao giờ làm tôi phải lo lắng."
"Đúng nhỉ?" Người phụ nữ cũng cười.
Hai người nói chuyện hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, người phụ nữ đứng dậy nói lời từ biệt: "Tôi phải trở về hầu hạ già trẻ nhà tôi đây, hôm nay chủ yếu là đến thăm mọi người, sau này rảnh rỗi nói chuyện tiếp nhé."
Triệu Cầm gật đầu cười nói: "Được, tôi chờ nha."
Bà cũng đứng dậy và tiễn bà ấy đi.
Lê Tuyết đi theo phía sau.
Thấy Triệu Cầm tiễn bà ấy ra ngoài, rồi lại sắp xếp tài xế đưa bà ấy về nhà.
Hai người trở lại phòng khách, Lê Tuyết thấy bà vỗ vai mệt mỏi, không khỏi đứng lên xoa bóp cho bà: "Sao bà ấy lại đến đây?"
Triệu Cầm cầm cốc trên bàn trà lên nhấp một ngụm: "Là chuyện của con trai bà ấy, nếu không thì sao lại nhớ đến chúng ta chứ?"
"Kim Trạch vừa đi du học về, muốn đầu quân cho công ty nhà họ Lục nên nhờ mẹ giúp đỡ. Đã nhiều năm không qua lại rồi, không biết đứa nhỏ đó giờ thế nào?"
Lê Tuyết tiếp tục xoa bóp: "Nếu mẹ không muốn giúp thì bỏ đi ạ."
Triệu Cầm lắc đầu: "Dù sao cũng là hàng xóm trước đây, có thể giúp đỡ thì giúp thôi."
Hơn nữa nhà mẹ bà cũng không có ai có tiền đồ có thể dựa vào, trong công ty vẫn phải có người của mình mới được.
Lê Tuyết xoa bóp một hồi rồi ngồi vào bên cạnh Triệu Cầm, kể chuyện hôm nay đi mua sắm cho bà nghe, kể cả chuyện cô khoe khoang ra nữa: "Không ngờ lại gặp được ông ta, con chỉ tức giận mà thôi, không muốn họ quá đắc ý, nhưng dường như họ sống cũng không tốt lắm."
"Cả hai đều là con gái nên mọi chuyện không được như ý thôi."
Triệu Cầm chế nhạo, vui sướng nói: "Ông trời vẫn công bằng lắm."
Nghĩ đến những chuyện khi đó, trong lòng bà vẫn còn tức, nếu không phải bà tranh đấu vì mình thì không biết bây giờ sẽ khốn khổ đến mức nào?
Sau một hồi suy nghĩ, bà quay sang dặn dò cô: "Lần sau đừng làm như vậy nữa, so đo với những người như họ chỉ tổ làm mất thể diện của mình."
Lê Tuyết gật đầu cười nói: "Con hiểu."
"Lần này là ngoại lệ, sau này sẽ không làm thế nữa."
Triệu Cầm cười vỗ tay cô: "Được rồi, lên tầng đi, hôm nay Trăn Trăn khóc cả buổi sáng rồi, con đi dỗ nó đi." Nói xong bà lại không nhịn được cười.
Là một người phụ nữ trung niên trạc bốn mươi tuổi ngồi trò chuyện với Triệu Cầm rất vui vẻ, có lẽ hai người quen biết nhau.
Lê Tuyết thay giày đi vào nhà: "Con về rồi ạ."
Triệu Cầm quay đầu lại, nhìn thấy cô liền cười ra hiệu: "Lại đây, xem ai tới này?"
Trái tim Lê Tuyết lệch một nhịp, không biết hôm nay là ngày gì nữa, toàn là người quen cũ.
Cô nở nụ cười bước đến ghế sô pha.
Người phụ nữ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cô: "Tiểu Tuyết đã lớn như vậy rồi à? Ôi, đã nhiều năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp!"
Sau đó nhìn cô chằm chằm và mỉm cười: "Cháu còn nhận ra dì Thái không?"
Lê Tuyết nở nụ cười: "Làm gì có chuyện cháu không nhận ra chứ? Vừa nhìn thấy dì là cháu lập tức nhận ra rồi ạ, dì không có gì thay đổi cả!"
"Ha ha ha!" Người phụ nữ cười lớn: "Dì thích nghe điều này!"
"Qua đây ngồi đi để dì nhìn cho kỹ."
Nói xong bà ấy quay đầu về phía Triệu Cầm nói: "Cầm à, bà còn nhớ không? Hồi đó Tiểu Tuyết thích chạy đến nhà tôi nhất, Kim Trạch cũng thích con bé, mỗi lần có đồ ăn cũng giữ lại một nửa, nói muốn cho em gái Tiểu Tuyết ăn. Quan hệ giữa hai đứa nó thật sự rất tốt, còn nói rằng lớn lên sẽ kết..."
Nói được một nửa thì vội dừng lại, có lẽ nhận ra điều đó thật khó nói nên cười ngượng ngùng, lập tức chuyển chủ đề và nói tiếp: "Lúc đó tôi ghen tị với bà vì bà có một cô con gái xinh đẹp, tốt biết bao, vừa tri kỷ vừa ngoan ngoãn!"
Triệu Cầm làm bộ như không nghe thấy, cười gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Tuyết từ nhỏ đã rất ngoan, chưa bao giờ làm tôi phải lo lắng."
"Đúng nhỉ?" Người phụ nữ cũng cười.
Hai người nói chuyện hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, người phụ nữ đứng dậy nói lời từ biệt: "Tôi phải trở về hầu hạ già trẻ nhà tôi đây, hôm nay chủ yếu là đến thăm mọi người, sau này rảnh rỗi nói chuyện tiếp nhé."
Triệu Cầm gật đầu cười nói: "Được, tôi chờ nha."
Bà cũng đứng dậy và tiễn bà ấy đi.
Lê Tuyết đi theo phía sau.
Thấy Triệu Cầm tiễn bà ấy ra ngoài, rồi lại sắp xếp tài xế đưa bà ấy về nhà.
Hai người trở lại phòng khách, Lê Tuyết thấy bà vỗ vai mệt mỏi, không khỏi đứng lên xoa bóp cho bà: "Sao bà ấy lại đến đây?"
Triệu Cầm cầm cốc trên bàn trà lên nhấp một ngụm: "Là chuyện của con trai bà ấy, nếu không thì sao lại nhớ đến chúng ta chứ?"
"Kim Trạch vừa đi du học về, muốn đầu quân cho công ty nhà họ Lục nên nhờ mẹ giúp đỡ. Đã nhiều năm không qua lại rồi, không biết đứa nhỏ đó giờ thế nào?"
Lê Tuyết tiếp tục xoa bóp: "Nếu mẹ không muốn giúp thì bỏ đi ạ."
Triệu Cầm lắc đầu: "Dù sao cũng là hàng xóm trước đây, có thể giúp đỡ thì giúp thôi."
Hơn nữa nhà mẹ bà cũng không có ai có tiền đồ có thể dựa vào, trong công ty vẫn phải có người của mình mới được.
Lê Tuyết xoa bóp một hồi rồi ngồi vào bên cạnh Triệu Cầm, kể chuyện hôm nay đi mua sắm cho bà nghe, kể cả chuyện cô khoe khoang ra nữa: "Không ngờ lại gặp được ông ta, con chỉ tức giận mà thôi, không muốn họ quá đắc ý, nhưng dường như họ sống cũng không tốt lắm."
"Cả hai đều là con gái nên mọi chuyện không được như ý thôi."
Triệu Cầm chế nhạo, vui sướng nói: "Ông trời vẫn công bằng lắm."
Nghĩ đến những chuyện khi đó, trong lòng bà vẫn còn tức, nếu không phải bà tranh đấu vì mình thì không biết bây giờ sẽ khốn khổ đến mức nào?
Sau một hồi suy nghĩ, bà quay sang dặn dò cô: "Lần sau đừng làm như vậy nữa, so đo với những người như họ chỉ tổ làm mất thể diện của mình."
Lê Tuyết gật đầu cười nói: "Con hiểu."
"Lần này là ngoại lệ, sau này sẽ không làm thế nữa."
Triệu Cầm cười vỗ tay cô: "Được rồi, lên tầng đi, hôm nay Trăn Trăn khóc cả buổi sáng rồi, con đi dỗ nó đi." Nói xong bà lại không nhịn được cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook