Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Được được được, tôi không nhúc nhích.

Bán Hạ à, ngoan ngoãn nói chuyện với dì cảnh sát đi ha, mẹ không đánh con, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi ăn KFC, xong rồi chúng ta đi dạo công viên, buổi tối mẹ cũng sẽ ngủ với con, được không?”Người không nhúc nhích, nhưng cái miệng của cô ta lại chẳng hề rảnh rỗi.

Trẻ con ấy mà, cứ dỗ dành một chút, chẳng lẽ con bé có thể không nghe theo lời mẹ nói sao?Chỉ cần Bán Hạ nghe lời cô ta, vậy thì Cố Pháp Điển giữa đường nhảy ra lo chuyện bao đồng chỉ là một con chó bắt chuột.

Cậu ấy chỉ là xen vào việc của người khác.

Công an Triệu cũng vươn tay: “Bé cưng, đi tới chỗ của dì nào, dì có chuyện muốn hỏi cháu, có được không?”Trước mắt là rất nhiều người.

Ánh mắt của cô bé mờ mịt nhìn Tần Tú, theo bản năng co rúm người lại.

Tầm mắt lại rơi xuống trên người công an Triệu, đây chính là công an, mang mũ vành lớn, cô bé cũng sợ.


Đột nhiên, con ngươi của cô bé có ánh sáng, cô bé hít sâu một hơi, bước xuống một bậc thang.

Trong đám người lại có người kinh sợ hô lên một tiếng: “Trên người đứa bé này có rất nhiều băng gạc!”Mới vừa tới trạm y tế băng bó xong, trên người đứa bé quấn đầy băng gạc, chiếc áo sơ mi lại quá rộng, hơi chút là đã có thể nhìn ra.

Cô bé lại bước xuống thêm một bậc, Tần Tú cho rằng cô bé tới tìm cô ta, trong lòng tràn đầy vui mừng muốn ôm, ai ngờ đứa bé lại đột nhiên đi xuống thêm hai bậc, lướt qua cô ta.

Dù sao cũng là trẻ con, bậc thang lại quá cao, công an Triệu cho rằng cô bé muốn tìm mình, sợ cô bé ngã, vội vàng vươn tay ra đón.

Nhưng bé con hành động nhìn có vẻ thong thả lại rất linh hoạt tránh thoát cô ấy, sau đó lại cứ như thế nhào xuống.

Công an Triệu ai da một tiếng: Còn có bậc thang nữa, cô bé sẽ không cứ như vậy mà ngã xuống đấy chứ?Đương nhiên, mặc dù Bán Hạ nhào thẳng xuống, nhưng cũng không phải là ngã.


Bởi vì anh trai ở ngay phía dưới cầu thang, cô bé nhào về phía cậu ấy, cậu ấy như tâm linh tương thông với cô bé, lập tức vươn tay đón được cô bé.

Bổ nhào vào trong lòng ngực anh trai, Bán Hạ mới cảm thấy bản thân được an toàn.

Cô bé nắm chặt quần áo của anh trai, khóc không thành tiếng: “Anh ơi, dẫn em đi đi, em không muốn về nhà!”Cô bé nho nhỏ, gằng từng chữ một mà nói: “Anh ơi, em biết nấu cơm rửa chén, em làm giúp việc cho anh có được không?”Bất thình lình xảy ra chuyện như vậy, Tần Tú sợ ngây người, công an Triệu cũng sợ ngây người.

Ngay cả quần chúng vây xem cũng sợ ngây người.

Cố Pháp Điển, một thứ chó chết thành tích kém, thích đánh nhau, cha không nuôi, mẹ không chăm.

Sao Bán Hạ lại tin tưởng cậu ấy như thế?Nhưng giật mình nhất vẫn là Cố Pháp Điển.

Chuyện này nói lớn thì là ngược đãi, nói nhỏ thì cũng chỉ là người lớn đánh trẻ em.

Khi mẹ rời đi cậu ấy đã hiểu ra một điều, bên trong tư duy của người lớn không có suy nghĩ tôn trọng trẻ em, và sự tự do của trẻ em.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương