[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
-
Chương 31: Tới Nơi (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai năm sau, trở lại thành phố mình từng học đại học, công việc cô tìm cũng không có nhiều thách thức, nhận mức lương vô thưởng vô phạt, sống vật vờ qua ngày không có mục đích.
Nếu cô chỉ có ở một mình, đi đâu không quan trọng, nhưng giờ đây cô dẫn theo hai đứa con, làm gì cũng phải nghĩ đến bọn trẻ trước.
Không có gì bất ngờ, cô chọn ngay thành phố nơi mình đã học đại học. Thứ nhất là cô đã quen với nơi đó, tuy thế giới này và thế giới riêng của cô là thế giới song song, nhưng thực tế chỉ là một bước ngoặt nhỏ trong lịch sử, Trái đất vẫn là Trái đất ấy, quốc gia vẫn là quốc gia ấy, chỉ có địa phương là khác tên, còn vị trí địa lý thì vẫn vậy.
Có nhiều chi tiết nhỏ thay đổi, nhưng phương hướng chung đều giống nhau. Ví dụ như Nam Thành vẫn là siêu đô thị bậc nhất trong nước, môi trường địa lý vẫn y nguyên, không thể thay đổi. Tuy nhiên, bên trong Nam Thành lại có thể có một số thay đổi nhỏ. Chẳng hạn như tuyến tàu điện ngầm trước kia bị thay thế bằng tuyến khác, hoặc địa điểm nào vốn dĩ bị phá bỏ thì có khả năng ở thế giới này sẽ không bị phá bỏ.
Đây chỉ là phỏng đoán của Thư Nhan, cũng có thể gần giống với thế giới của chính cô. Tóm lại, cô cứ mua bừa vài căn nhà cổ ở ngoại ô Nam Thành, sau này di đời sẽ được đền bù thành mười mấy hai mươi căn...
Mà nhà đất ở Nam Thành như thế nào? Tương lai sẽ có giá cao ngất trời. Cô chỉ cần nằm nhà đếm tiền là được. Nghĩ thôi đã thấy phấn khởi rồi.
“Mẹ, con muốn đi tiểu.” Diệp Thiên Bảo thì thào.
Có lẽ cú sốc mà Diệp Chí Cường gây ra quá lớn, nên mấy ngày nay đứa trẻ này rất ngoan. Trẻ con ồn ào quá thì khó chịu, mà yên tĩnh quá lại sợ nó có chuyện gì. Người nói sinh con cái sinh ra để đòi nợ quả không sai. Thư Nhan giờ đây đã thực sự thấm thía sâu sắc.
Tình hình trị an tầm này không tốt, Thư Nhan không yên tâm để Diệp Thanh Thanh ngồi lại, bèn bế Diệp Thiên Bảo rồi dắt Diệp Thanh Thanh cùng đi vào nhà vệ sinh.
“Mẹ, túi?” Diệp Thanh Thanh muốn cầm túi.
“Không cần đâu con. Mấy bộ quần áo cũ ấy mà. Đi thôi.” Cô đã khâu thứ có giá trị vào túi trong.
Họ không có nhiều hành lý, chỉ có một chiếc ba lô, bên trong đựng quần áo cũ của ba mẹ con. Đáng lẽ định đưa con gái đi sắm quần áo nhưng bận suốt nên hoãn lại. Sau đó, nghĩ là sắp sửa rời khỏi Tây Thành, dắt theo hai đứa con cũng không dễ dàng gì, nên chỉ gói gém đơn giản rồi lên đường. Có tiền thì ở đâu cũng có thể mua được. Để sau khi đã ổn định nhà cửa ở Nam Thành rồi mua quần áo mới cũng được.
Về bản thân cô, sáu tháng tới cô không có ý định mua quần áo. Sau khi ổn định cuộc sống thì bước đầu tiên là giảm cân, gầy đi mới mua quần áo để tránh lãng phí.
Sau khi Diệp Thiên Bảo vào nhà vệ sinh, Thư Nhan cũng kêu cả Diệp Thanh Thanh ngồi xuống, dẫn theo con nhỏ làm gì cũng không tiện, vào nhà vệ sinh lại càng phiền phức hơn.
Đối diện Thư Nhan là một cặp vợ chồng trung niên trông rất giản dị, khoảng năm mươi tuổi. Người nam thì kiệm lời, người nữ lại nói rất nhiều.
"Em gái, cha bọn trẻ đâu? Sao không đi cùng ba mẹ con?"
Lòng Thư Nhan thắt lại. Đàn bà con gái một thân một mình dắt theo hai đứa trẻ con, nhất định là miếng thịt béo trong mắt bọn buôn người, không cảnh giác là không được. Nhìn mặt không bắt được hình dong, cẩn thận trong mọi chuyện không bao giờ thừa.
Thư Nhan bình tĩnh cười đáp: "Cha bọn trẻ đang làm việc ở Ninh Thành, kêu nhớ các con, bảo tôi dẫn bọn trẻ đến chơi."
"Ninh Thành tốt lắm đấy, làm việc gì thế? Chắc kiếm được không ít tiền nhỉ? Không thì sao nỡ cho ba mẹ con đi chơi. Tiền tàu xe đi về có rẻ đâu." Người phụ nữ nói rất bình thường.
Hai năm sau, trở lại thành phố mình từng học đại học, công việc cô tìm cũng không có nhiều thách thức, nhận mức lương vô thưởng vô phạt, sống vật vờ qua ngày không có mục đích.
Nếu cô chỉ có ở một mình, đi đâu không quan trọng, nhưng giờ đây cô dẫn theo hai đứa con, làm gì cũng phải nghĩ đến bọn trẻ trước.
Không có gì bất ngờ, cô chọn ngay thành phố nơi mình đã học đại học. Thứ nhất là cô đã quen với nơi đó, tuy thế giới này và thế giới riêng của cô là thế giới song song, nhưng thực tế chỉ là một bước ngoặt nhỏ trong lịch sử, Trái đất vẫn là Trái đất ấy, quốc gia vẫn là quốc gia ấy, chỉ có địa phương là khác tên, còn vị trí địa lý thì vẫn vậy.
Có nhiều chi tiết nhỏ thay đổi, nhưng phương hướng chung đều giống nhau. Ví dụ như Nam Thành vẫn là siêu đô thị bậc nhất trong nước, môi trường địa lý vẫn y nguyên, không thể thay đổi. Tuy nhiên, bên trong Nam Thành lại có thể có một số thay đổi nhỏ. Chẳng hạn như tuyến tàu điện ngầm trước kia bị thay thế bằng tuyến khác, hoặc địa điểm nào vốn dĩ bị phá bỏ thì có khả năng ở thế giới này sẽ không bị phá bỏ.
Đây chỉ là phỏng đoán của Thư Nhan, cũng có thể gần giống với thế giới của chính cô. Tóm lại, cô cứ mua bừa vài căn nhà cổ ở ngoại ô Nam Thành, sau này di đời sẽ được đền bù thành mười mấy hai mươi căn...
Mà nhà đất ở Nam Thành như thế nào? Tương lai sẽ có giá cao ngất trời. Cô chỉ cần nằm nhà đếm tiền là được. Nghĩ thôi đã thấy phấn khởi rồi.
“Mẹ, con muốn đi tiểu.” Diệp Thiên Bảo thì thào.
Có lẽ cú sốc mà Diệp Chí Cường gây ra quá lớn, nên mấy ngày nay đứa trẻ này rất ngoan. Trẻ con ồn ào quá thì khó chịu, mà yên tĩnh quá lại sợ nó có chuyện gì. Người nói sinh con cái sinh ra để đòi nợ quả không sai. Thư Nhan giờ đây đã thực sự thấm thía sâu sắc.
Tình hình trị an tầm này không tốt, Thư Nhan không yên tâm để Diệp Thanh Thanh ngồi lại, bèn bế Diệp Thiên Bảo rồi dắt Diệp Thanh Thanh cùng đi vào nhà vệ sinh.
“Mẹ, túi?” Diệp Thanh Thanh muốn cầm túi.
“Không cần đâu con. Mấy bộ quần áo cũ ấy mà. Đi thôi.” Cô đã khâu thứ có giá trị vào túi trong.
Họ không có nhiều hành lý, chỉ có một chiếc ba lô, bên trong đựng quần áo cũ của ba mẹ con. Đáng lẽ định đưa con gái đi sắm quần áo nhưng bận suốt nên hoãn lại. Sau đó, nghĩ là sắp sửa rời khỏi Tây Thành, dắt theo hai đứa con cũng không dễ dàng gì, nên chỉ gói gém đơn giản rồi lên đường. Có tiền thì ở đâu cũng có thể mua được. Để sau khi đã ổn định nhà cửa ở Nam Thành rồi mua quần áo mới cũng được.
Về bản thân cô, sáu tháng tới cô không có ý định mua quần áo. Sau khi ổn định cuộc sống thì bước đầu tiên là giảm cân, gầy đi mới mua quần áo để tránh lãng phí.
Sau khi Diệp Thiên Bảo vào nhà vệ sinh, Thư Nhan cũng kêu cả Diệp Thanh Thanh ngồi xuống, dẫn theo con nhỏ làm gì cũng không tiện, vào nhà vệ sinh lại càng phiền phức hơn.
Đối diện Thư Nhan là một cặp vợ chồng trung niên trông rất giản dị, khoảng năm mươi tuổi. Người nam thì kiệm lời, người nữ lại nói rất nhiều.
"Em gái, cha bọn trẻ đâu? Sao không đi cùng ba mẹ con?"
Lòng Thư Nhan thắt lại. Đàn bà con gái một thân một mình dắt theo hai đứa trẻ con, nhất định là miếng thịt béo trong mắt bọn buôn người, không cảnh giác là không được. Nhìn mặt không bắt được hình dong, cẩn thận trong mọi chuyện không bao giờ thừa.
Thư Nhan bình tĩnh cười đáp: "Cha bọn trẻ đang làm việc ở Ninh Thành, kêu nhớ các con, bảo tôi dẫn bọn trẻ đến chơi."
"Ninh Thành tốt lắm đấy, làm việc gì thế? Chắc kiếm được không ít tiền nhỉ? Không thì sao nỡ cho ba mẹ con đi chơi. Tiền tàu xe đi về có rẻ đâu." Người phụ nữ nói rất bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook