[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
-
Chương 28: Người Ở Quê Tới (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nhan kéo chăn bông cho cậu, khẽ thở dài một hơi. Ba mẹ ly hôn là tổn thương rất lớn đối với con cái, nhưng ai bảo bọn chúng gặp phải một người ba như thế!
Diệp Thanh Thanh không cảm thấy khó chịu như vậy. So với người ba một năm không gặp được hai lần, đương nhiên đi theo mẹ vẫn tốt hơn. Giống như Đại Nữu ở trong thôn, từ khi có mẹ kế thì chưa từng được ăn một bữa cơm no, còn thường xuyên bị đánh. Đi theo mẹ tốt xấu gì cũng sẽ không bị đói, bị đánh. Đừng thấy cô bé còn nhỏ, thật ra trong lòng đã hiểu hết.
“Mẹ…” Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng gọi.
“Dậy rồi à?”
Diệp Thanh Thanh còn rất nhỏ đã biết tự mặc đồ, còn có thể giúp em trai mặc quần áo ngay ngắn và rửa mặt. Dáng vẻ giống hệt một người lớn, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thư Nhan thay quần áo, cô nhéo nhéo eo, quần áo hình như không còn chật nữa, chẳng lẽ gầy đi?
Cô soi gương kỹ, đúng là có gầy đi một chút, nhưng vẫn rất mập. Chờ sau khi đến nơi khác an cư lạc nghiệp, nhất định phải mau chóng giảm béo.
“Chị Nhan, bữa sáng đây.” Tiểu Phi đến đưa bữa sáng cho Thư Kiến Dương, thuận đường mang theo cho Thư Nhan.
“Cảm ơn.” Thư Nhan lấy tiền đưa cho Tiểu Phi.
“Không cần nhiều vậy đâu.” Tiểu Phi khó xử, em họ của anh ba thật sự quá khách sáo.
“Có dư thì cậu mua nước uống.” Mang bữa sáng là thuận đường, nhưng cũng là người ta có lòng. Người khác có thể không thấy có vấn đề gì, nhưng cô không thể xem như đương nhiên.
Buổi trưa có người muốn xem nhà, Thư Nhan gửi con cho anh ba. Cô cầm chìa khóa đến cổng chính đợi, không đợi được người đến xem phòng, ngược lại đợi được người ở quê.
Ban đầu Thư Nhan nghi ngờ Diệp Chí Cường, nhưng sau đó cô lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Nếu Diệp Chí Cường muốn để người nhà mẹ cô đến làm cô ghê tởm thì đã dùng chiêu này từ lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ.
Người dẫn đầu là mẹ của nguyên chủ, Lâm Tử Hương, đi theo phía sau bà là con trai út Thư Kiến Tường. Cũng như người bình thường, con trai trưởng phải chống đỡ gia đình, con trai út thì phải cưng chiều, đứa thứ hai ở giữa là khó xử nhất. Lấy chuyện vào thành phố làm ví dụ, anh hai của nguyên chủ chưa từng có cơ hội vào thành phố. Người ba Lưu Hữu Phúc của nguyên chủ vào thành phố thì sẽ dẫn theo con trai cả Thư Kiến Phi, Lâm Tử Hương thì dẫn theo con trai út. Lát nữa phải vơ vét một chút từ Thư Nhan mới có thể trở về.
“Mày với Chí Cường cãi nhau à?” Lâm Tử Hương hỏi thẳng.
Thư Nhan không trả lời, cô mở cửa đưa bọn họ vào nhà, chặn trước cửa sẽ khiến người ta chê cười.
Vào nhà, Lâm Tử Hương không vui đẩy Thư Nhan: “Mày nói chuyện coi, câm hả?”
Thư Nhan: Tôi nhịn.
“Giữa cặp vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn đâu?” Lát nữa người xem nhà sẽ đến, nhất định trước đó phải đuổi Lâm Tử Hương và Thư Kiến Tường đi.
Cô không định nói cho bọn họ biết chuyện ly hôn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chốc nữa sẽ đưa tụi nhỏ rời đi, xem bọn họ sẽ đi đâu tìm.
“Thật sự chỉ là mâu thuẫn cãi nhau sao? Tao nói cho mày biết, ông già nhà họ Diệp kia tới nhà đòi cháu, nói mày nhờ Kiến Ba đến cướp cháu trai của nhà họ Diệp bọn họ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nói đến đây, Lâm Tử Hương vô cùng tức giận: “Mày không có cha có mẹ? Hay là không có anh em? Lại đi tìm thằng anh họ không cùng chi giúp đỡ, làm bác gái cả của mày đắc ý. Cái mặt già của tao cũng bị mày làm mất hết sĩ diện.”
Lâm Tử Hương và chị dâu cả chưa bao giờ hợp nhau. Lần này bởi vì chuyện Thư Nhan tìm Thư Kiến Ba giúp đỡ, chị dâu cả Thư đã ở lại nhà bọn họ một hồi, đắc ý nói gần nói xa. Ý là ba anh em nhà bọn họ đều không có bản lĩnh, mới có thể để con gái gả ra ngoài đến tìm anh em không cùng chi.
Thư Nhan kéo chăn bông cho cậu, khẽ thở dài một hơi. Ba mẹ ly hôn là tổn thương rất lớn đối với con cái, nhưng ai bảo bọn chúng gặp phải một người ba như thế!
Diệp Thanh Thanh không cảm thấy khó chịu như vậy. So với người ba một năm không gặp được hai lần, đương nhiên đi theo mẹ vẫn tốt hơn. Giống như Đại Nữu ở trong thôn, từ khi có mẹ kế thì chưa từng được ăn một bữa cơm no, còn thường xuyên bị đánh. Đi theo mẹ tốt xấu gì cũng sẽ không bị đói, bị đánh. Đừng thấy cô bé còn nhỏ, thật ra trong lòng đã hiểu hết.
“Mẹ…” Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng gọi.
“Dậy rồi à?”
Diệp Thanh Thanh còn rất nhỏ đã biết tự mặc đồ, còn có thể giúp em trai mặc quần áo ngay ngắn và rửa mặt. Dáng vẻ giống hệt một người lớn, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thư Nhan thay quần áo, cô nhéo nhéo eo, quần áo hình như không còn chật nữa, chẳng lẽ gầy đi?
Cô soi gương kỹ, đúng là có gầy đi một chút, nhưng vẫn rất mập. Chờ sau khi đến nơi khác an cư lạc nghiệp, nhất định phải mau chóng giảm béo.
“Chị Nhan, bữa sáng đây.” Tiểu Phi đến đưa bữa sáng cho Thư Kiến Dương, thuận đường mang theo cho Thư Nhan.
“Cảm ơn.” Thư Nhan lấy tiền đưa cho Tiểu Phi.
“Không cần nhiều vậy đâu.” Tiểu Phi khó xử, em họ của anh ba thật sự quá khách sáo.
“Có dư thì cậu mua nước uống.” Mang bữa sáng là thuận đường, nhưng cũng là người ta có lòng. Người khác có thể không thấy có vấn đề gì, nhưng cô không thể xem như đương nhiên.
Buổi trưa có người muốn xem nhà, Thư Nhan gửi con cho anh ba. Cô cầm chìa khóa đến cổng chính đợi, không đợi được người đến xem phòng, ngược lại đợi được người ở quê.
Ban đầu Thư Nhan nghi ngờ Diệp Chí Cường, nhưng sau đó cô lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Nếu Diệp Chí Cường muốn để người nhà mẹ cô đến làm cô ghê tởm thì đã dùng chiêu này từ lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ.
Người dẫn đầu là mẹ của nguyên chủ, Lâm Tử Hương, đi theo phía sau bà là con trai út Thư Kiến Tường. Cũng như người bình thường, con trai trưởng phải chống đỡ gia đình, con trai út thì phải cưng chiều, đứa thứ hai ở giữa là khó xử nhất. Lấy chuyện vào thành phố làm ví dụ, anh hai của nguyên chủ chưa từng có cơ hội vào thành phố. Người ba Lưu Hữu Phúc của nguyên chủ vào thành phố thì sẽ dẫn theo con trai cả Thư Kiến Phi, Lâm Tử Hương thì dẫn theo con trai út. Lát nữa phải vơ vét một chút từ Thư Nhan mới có thể trở về.
“Mày với Chí Cường cãi nhau à?” Lâm Tử Hương hỏi thẳng.
Thư Nhan không trả lời, cô mở cửa đưa bọn họ vào nhà, chặn trước cửa sẽ khiến người ta chê cười.
Vào nhà, Lâm Tử Hương không vui đẩy Thư Nhan: “Mày nói chuyện coi, câm hả?”
Thư Nhan: Tôi nhịn.
“Giữa cặp vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn đâu?” Lát nữa người xem nhà sẽ đến, nhất định trước đó phải đuổi Lâm Tử Hương và Thư Kiến Tường đi.
Cô không định nói cho bọn họ biết chuyện ly hôn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chốc nữa sẽ đưa tụi nhỏ rời đi, xem bọn họ sẽ đi đâu tìm.
“Thật sự chỉ là mâu thuẫn cãi nhau sao? Tao nói cho mày biết, ông già nhà họ Diệp kia tới nhà đòi cháu, nói mày nhờ Kiến Ba đến cướp cháu trai của nhà họ Diệp bọn họ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nói đến đây, Lâm Tử Hương vô cùng tức giận: “Mày không có cha có mẹ? Hay là không có anh em? Lại đi tìm thằng anh họ không cùng chi giúp đỡ, làm bác gái cả của mày đắc ý. Cái mặt già của tao cũng bị mày làm mất hết sĩ diện.”
Lâm Tử Hương và chị dâu cả chưa bao giờ hợp nhau. Lần này bởi vì chuyện Thư Nhan tìm Thư Kiến Ba giúp đỡ, chị dâu cả Thư đã ở lại nhà bọn họ một hồi, đắc ý nói gần nói xa. Ý là ba anh em nhà bọn họ đều không có bản lĩnh, mới có thể để con gái gả ra ngoài đến tìm anh em không cùng chi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook