Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ba mẹ Lý Kiều Kiều từ trên núi trở về, trên đường đi luôn cảm thấy người trong thôn cứ chỉ trỏ bọn họ, còn hơi buồn bực, thường ngày bởi vì nhà bọn họ có sinh viên đại học, trong thôn ai không trông ngóng bọn họ, bây giờ thì xem như hận không muốn quen bọn họ.

Vừa tới cổng, chỉ thấy một đám người chặn ở nhà bọn họ, trong lòng hai người hơi hồi hộp một chút, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?

Nhìn thấy ảnh chụp, mẹ Lý ngất đi, một trận người ngã ngựa đổ, cuối cùng tỉnh lại ngồi dưới đất vỗ đùi khóc lóc: “Không còn mặt mũi để sống nữa, không còn mặt mũi mà sống nữa…”

Ba Lý ngồi xổm ở một bên hút thuốc, mặc dù không khóc nhưng sắc mặt còn khó coi hơn mẹ Lý gấp trăm lần.

Nhà họ Lý mây mù dày đặc, Lý Kiều Kiều ở bên này cũng không tốt gì mấy, vừa mới vào trong xưởng đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, đồng nghiệp thường ngày cùng nhau chơi đùa đều tránh xa như thấy rắn, chị Vương luôn đối xử hòa nhã với cô ta cũng bày vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn cô ta.

“Chị Vương, đây là thế nào?” Nhịp tim Lý Kiều Kiều đập như sấm, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì không ổn.

“Kiều Kiều, em? Ôi!” Chị Vương nghẹn đo mặt, thật sự không có mặt mũi nói ra.

“Lý Kiều Kiều, xưởng trưởng nói cô tới phòng làm việc của ông ấy một chuyến.” Một cô gái trẻ khác cùng một khối trong văn phòng với Lý Kiều Kiều nói, hai người vẫn luôn đấu nhau trong sáng ngoài tối, buổi sáng nhìn thấy ảnh chụp, cô ấy lập tức trộm một tấm cầm đi tìm xưởng trưởng.

Nhìn thấy ảnh chụp, Lý Kiều Kiều cảm thấy máu cả người như đông lại, ngồi liệt trên mặt đất.

“Cô cũng thấy đó, làm ra loại chuyện như thế này thì trong xưởng không thể giữ cô lại được.” Xưởng trưởng nhấn mạnh nói: “Cô là một sinh viên đại học, trong nhà bồi dưỡng cô khó khăn biết bao nhiêu? Kết quả cô lại làm ra chuyện như vậy, trở về cho tỉnh người lại đi.”

Cả người Lý Kiều Kiều lạnh buốt, xong rồi, xong cả rồi, thanh danh hỏng mất, công việc cũng mất.

Diệp Chí Cường từ công xưởng trở về thấy Lý Kiều Kiều hồn xiêu phách lạc ngồi ở kia, lo lắng hỏi: “Đây là thế nào? Cơ thể em không thoải mái à?”

“Anh Cường, em mất việc rồi.” Lý Kiều Kiều di chuyển đầu, nhìn thấy Diệp Chí Cường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.



“Mất thì mất, em còn sợ anh nuôi em không nổi sao.” Diệp Chí Cường chẳng hề để ý mà nói.

Một tháng hai ba trăm đồng tiền, cũng không đủ để cô mua một bộ quần áo bình

thường, vừa lúc ở nhà dưỡng thai, sinh cho anh ta một đứa con trai thông minh béo trắng.

Lý Kiều Kiều bụm mặt lắc đầu, khóc ròng nói: “Hình chụp của chúng ta bị truyền ra ngoài, người trong xưởng đều thấy được, trường học cũng đều biết, sau này em còn làm người như thế nào! Còn không bằng chết đi cho xong.”

Diệp Chí Cường đứng phắt dậy, hai mắt sung huyết: “Anh đi tìm cô ta.”

Thư Nhan dẫn theo các con đến nhà Thư Kiến Dương, Thư Kiến Dương thì tự đến nhà bạn ở cạnh đấy, hai người tuy là anh em họ nhưng ở cùng một chỗ không tiện, anh ấy là đàn ông trưởng thành rồi, tùy tiện chịu khổ một chút cũng được.

Diệp Chí Cường đến khách sạn vồ hụt, tìm thật lâu mới tìm được Thư Kiến Dương, đoạn đường này làm anh ta dần dần tỉnh táo lại.

“Thư Nhan đâu?”

“Có việc gì?” Thư Kiến Dương nhíu mày.

“Ảnh chụp là chuyện gì?” Thật ra không có Thư Kiến Dương giúp đỡ, Thư Nhan muốn làm chuyện kia thì căn bản không dễ dàng như vậy.

Một chồng ảnh chụp ném tới trước mặt Diệp Chí Cường: “Chính là giết con gà cho anh xem một chút, lần sau thì coi như trực tiếp làm thịt khỉ.”

Ảnh chụp không chụp ngay mặt anh ta, Diệp Chí Cường thở phào một hơi trước, cơn giận lại lập tức dâng lên.

“Đến cùng là Thư Nhan muốn như thế nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương