Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ước chừng sau mười mấy phút, Thư Nhan nghe được giọng nói của Tiểu Phi vang lên: “Anh là ai vậy? Đứng ở đây làm gì? Anh đứng lại…”

Thư Nhan lập tức tê cả da đầu, trái tim nhảy rộn ràng một trận, thật sự là có vấn đề.

“Mẹ ơi?” Diệp Thanh Thanh bắt lấy tay Thư Nhan, nhìn sắc mặt Thư Nhan trắng bệch bị dọa không chịu nổi.

“Không có việc gì, mẹ không có việc gì.” Thư Nhan chậm một lát, lần nữa nghe được tiếng đập cửa, trái tim không tự chủ xiết chặt.

“Chị Nhan, em là Tiểu Phi, anh ba bảo em đưa cơm tới.”

Thư Nhan mở mắt mèo trên cửa lúc này thấy rõ ràng người tới là Tiểu Phi, Thư Nhan mới dám mở cửa.

“Vừa rồi có người ngăn ở cửa nhà chúng tôi đúng không?” Thư Nhan thăm dò nhìn ra ngoài hành lang, hành lang không có người.

“Để thằng cháu trai kia chạy rồi.” Tiểu Phi cũng không nghĩ tới có người dám động thổ trên vùng đất của anh ba: “Em đã bảo A Bưu đi báo tin cho anh ba, chị không cần sợ hãi.”

Thư Nhan nghĩ mà sợ, cô gật đầu, không yên lòng ăn cơm tối, hai đứa bé ngồi xe hơn nửa ngày, không bao lâu đã ngủ rồi, đắp kín chăn cho hai đứa nhỏ, Thư Nhan đi theo Tiểu Hi tới cửa gian phòng đối diện, Thư Kiến Dương ở đó chờ cô.

“Tiểu Phi đã nói chuyện đó với anh, xem ra là Diệp Chí Cường chó cùng rứt giậu, anh xem không cần ba ngày, ngày mai sẽ đi tìm anh ta nhanh chóng chấm dứt chuyện này, tránh để đêm dài lắm mộng.” Thư Kiến Dương nheo mắt lại, xem ra Diệp Chí Cường không nghe ngóng cẩn thận, dám ở trên đầu anh ba Thư mà động thổ.



Một bên khác, Diệp Chí Cường biết chẳng những không bắt được Thư Nhan mà còn đánh cỏ động rắn, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Còn chưa nghe tin anh Hắc sao?” Bọn họ làm công trình, tránh không được phải liên hệ mới một chút thế lực nơi đó, anh Hắc chính là một đại ca mà anh ta kết bạn được, bình thường cũng ăn cơm uống rượu với nhau không ít lần.

Đàn em lắc đầu, bọn họ đã gọi mười cuộc điện thoại, bên kia vẫn một mực không nhận máy.

“Mẹ nó, bình thường xưng anh gọi em, vừa đến thời khắc mấu chốt đã không thấy bóng dáng.” Diệp Chí Cường vừa dứt lời thì điện thoại vang lên, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, nhận điện thoại.

“Diệp Chí Cường, tôi thay đổi chủ ý, thời gian ba ngày quá dài, chín giờ sáng ngày mai anh đến quán trà bên cạnh Hoa Duyệt Môn, đến giờ mà anh còn không xuất hiện thì chúng ta gặp nhau ở tòa án.” Thư Nhan cúp điện thoại, bà nội đây không có thời gian đùa với anh, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.

Chín giờ sáng, Diệp Chí Cường đúng giờ đến quán trà, chỉ dẫn theo hai người, Thư Nhan bên này trừ Thư Kiến Dương thì cũng chỉ dẫn theo hai người.

Hôm nay tới là vì đàm phán, cũng không phải đánh nhau.

“Nhan Nhan, đều nói một ngày vợ chồng nghìn ngàn ân nghĩa, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, còn có hai đứa bé, cô không cần thiết phải làm đoạn tuyệt như vậy chứ?” Diệp Chí Cường nhìn Thư Nhan nghĩ ra thỏa thuận ly hôn, thật sự là một chút cũng không muốn để lại cho anh ta.

“Diệp Chí Cường, anh có mặt mũi nào nói nghìn ngày ân nghĩa với tôi? Lúc trước khi anh buộc tôi ly hôn, sao không nói vậy? Hôm qua không phải là muốn tìm người hại tôi sao? Nếu không phải tôi cẩn thận, bây giờ tôi còn có thể ngồi ở đây sao? Anh nói lời này không thế mình tệ lắm sao?” Thư Nhan thở hổn hển nói một tràng, sắp bị anh ta làm tức chết: “Được rồi, ai mà không biết chứ, đừng giả vờ ở đây nữa, đừng nói nhảm những lời vô dụng này, tôi chỉ hỏi anh có đồng ý những điều kiện trên này không? Nếu được thì chúng ta lập tức ký tên ly hôn, không được thì chúng ta gặp nhau trên tòa án. Làm như thế nào đều giao cho quốc gia phân xử.”

Đầu những năm 1990, xã hội rất coi trọng vấn đề tác phong cá nhân, Thư Nhan có chứng cứ vô cùng chính xác, nếu thật sự muốn ra tòa thì cô nhất định sẽ thắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương