Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bọn họ không sợ Lương Tiểu Đệ, chỉ sợ Lương Tiểu Đệ ra ngoài nói bậy, đành phải nhịn cơn tức này lại.

Đêm xuống, Tô Duy Duy dẫn Tranh Tranh tắm rửa, rồi gội đầu giúp Lương Tiểu Muội. Ngày thường Lương Tiểu Muội không được ai chăm sóc nên lôi thôi lếch thếch, thậm chí còn không biết gội đầu. Tô Duy Duy gội đầu cho cô bé mới phát hiện con bé có chí, chỉ biết nuốt một ngụm nước bọt. Từ nhỏ, Tô Duy Duy đã là đứa thích sạch sẽ nên làm sao biết bắt chí cho người ta chứ? Cô đành cầm lấy chiếc lược dày, rồi đốt đèn bắt chí giúp Lương Tiểu Muội. Còn Tranh Tranh bê một chiếc ghế dài ngồi bên cạnh, Tô Duy Duy vừa nghiền chết một con chí vừa dạy cho cậu bé vài chữ, đến khi bắt chí xong, Tranh Tranh cũng đã viết được hai mấy chữ rồi.

Lương Tiểu Muội luôn thấy đầu mình rất ngứa, chỉ biết gãi chứ chẳng biết làm gì hơn, mà người trong nhà chẳng ai để ý đến cô bé, mà nếu có biết cũng chỉ trách đầu cô bé nhiều chí vì ở bẩn thôi. Nhưng không ngờ, hôm nay chị dâu đáng ghét này lại bắt chí giúp cô bé. Bây giờ da đầu không còn chứa mấy con chí nữa khiến Lương Tiểu Muội cũng thấy tinh thần rất sảng khoái. Cô bé ngượng ngùng liếc Tô Duy Duy, gương mặt của Tô Duy Duy dưới ánh đèn càng nổi bật lên sự dịu dàng trông rất xinh đẹp.

Lương Tiểu Muội nhìn đến mức ngơ ra, đợi khi Tô Duy Duy tỉnh táo phát hiện cô bé đang ngây ngốc nhìn chăm chú vào mình.

"Em đó, sao lại ngây ra như thế?" Một tác giả nổi tiếng, bà trùm điện ảnh và truyền hình trong tương lai, ấy vậy mà trên đầu có chí, còn ngồi ngốc nhìn chằm chằm cô khiến Tô Duy Duy cảm thấy hơi ngại.

Lương Tiểu Muội đỏ mặt, cúi đầu làu bàu: "Ai bảo chị dâu xinh đẹp quá làm gì."



Tô Duy Duy bị chọc cười, sau đó cô cũng muốn tắm rửa cho nên kêu Lương Tiểu Muội và Tranh Tranh canh ở ngoài để đề phòng Tạ Chấn Giang. Khi đang tắm giữ chừng, Tô Duy Duy lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, bận rộn đến giờ cô mới có tâm trạng xem xét diện mạo của bản thân, lúc này cô mới phát hiện những gì viết trong sách đều là giả dối. Tô Duy Duy là một bà vợ góa chồng rất xinh đẹp, mà cùng vì sự xinh đẹp này nên sau khi Lương Hạc Minh chết, trong thôn liên tục xuất hiện những lời đồn khinh rẻ xấu xa. Mà da mặt của Tô Duy Duy rất mỏng, cô không thể chịu nỗi khi tiếp tục ở trong cái thôn này mà muốn chạy trốn khỏi căn nhà, và bỏ lại cái thôn nhỏ sau lưng.

Làn da của cô trong gương hiện lên sự hồng hào khỏe mạnh và trắng sáng, sóng mắt uốn lượn, mũi cao thẳng tắp, lúm đồng tiền bên môi rõ ràng, khóe miệng luôn cong lên giống như đang mỉm cười. Vì cô đã là phụ nữ có chồng nên ngoài sự xinh đẹp này ra, cô còn có vài phần bí ẩn thú hút, khiến cho người ta vừa gặp đã nhớ mãi không quên.

Người này đúng là một mỹ nữ hiếm gặp.

Nhưng riêng bản thân Tô Duy Duy cũng là mỹ nữ, thay đổi một túi da mà thôi, nên cô chẳng cảm giác xao động gì. Cô rửa mặt qua loa rồi dẫn Tranh Tranh đi ngủ. Lương Tiểu Muội trải chiếu lên mặt đất nằm xuống ngủ, nhưng chỉ vừa ngủ không bao lâu, đột nhiên Tô Duy Duy hỏi: "Tiểu Muội, sao mọi người chưa về?"

Lương Tiểu Muội trở mình, không khí nóng bức khiến đầu cô bé đổ đầy mồ hôi ướt đẫm.

"Anh hai đang tìm công việc trong thành phố, chắc tìm được rồi. Chị lớn thì đang làm ở xưởng máy, chị ấy bảo chỗ đó có bạn trai của chỉ, lúc trước em nghe chị ấy nói sắp đám cưới rồi nhưng mà không biết khi nào. Còn anh ba với chị hai thì đang học nghề nên ở lại ký túc xá." Lương Tiểu Muội còn nhỏ tuổi nên không phòng bị, nếu không người khác nghe Tô Duy Duy hỏi như thế đã nghi ngờ rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương