Anh chắc là ông chồng hời Tống Văn Dã không sai vào đâu được.

Và anh đã nghe tiếng cô gọi một người đàn ông khác là chồng.


Giang Thính Lan vừa muốn mở miệng bao biện cho sai lầm chết người này, vừa muốn giữ vững hình tượng gốc, không thể để lộ thân phận nhanh thế được, dầu gì cô cũng mới tới mà…“Chồng ơi anh về rồi đó à?” – Giang Thính Lan cố gắng giữ bình tĩnh, bất đắc dĩ nặn ra vẻ mặt đoan trang hiền huệ: “Lúc em xuống tầng vừa khéo thấy xe anh từ cửa sổ, định chạy ra gọi với, ai ngờ anh lại vào nhanh thế chứ.”Giang Thính Lan cảm giác não bộ mình sắp chết máy, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thông qua cửa sổ cô bắt gặp một chiếc xe ô tô đen nhỏ đậu trong góc sân, chưa kịp nghĩ nhiều đã vội giải thích ngay.Tóm lại, để duy trì sự nhiệt tình của nguyên thân đối với người chồng hời, cô chứng minh rằng bản thân không gọi linh tinh ai khác mà chỉ gọi anh, ngờ đâu chưa kịp ra cửa sổ anh đã về đến cửa chính rồi.

Anh đừng trách oan người khác.Tốt lắm, chính là thái độ kiên quyết này!Tống Văn Dã nghe vậy thì buông Giang Thính Lan ra, cúi đầu nhìn xoáy vào mắt cô.Nước da cô trắng mịn như một món đồ sứ dễ vỡ, do vừa mới ngủ dậy nên còn chưa trang điểm, dưới lớp son môi đỏ chót thường ngày là bờ môi màu hồng nhạt.Mái tóc đen dày của cô được buộc sau đầu bằng một chiếc khăn, trước trán lòa xòa mấy lọn tóc con.Cô có khuôn mặt trái xoan kèm đôi mắt hạnh tròn xoe rung động lòng người, phía đuôi mắt hơi xếch như vẽ thêm một nét bút quyến rũ lên vẻ ngoài vốn đơn thuần, thánh khiết.Dáng vẻ vẫn vậy mà chẳng hiểu sao Tống Văn Dã lại cảm thấy khang khác.


Trước kia cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lúc ở cùng nhau thì rúm ró e sợ, đợi anh đi rồi ngày nào cũng phải gọi một cú điện thoại.

Sau khi Tống Văn Dã buông tay ra, anh rõ ràng cảm nhận được người phụ nữ này thở phào nhẹ nhõm.Anh thấy cô đảo tròng mắt, chợt lóe lên suy nghĩ liệu có phải cô không nhận ra mình không.

Tống Văn Dã cố làm ra vẻ ngạc nhiên: “Gọi tôi là chồng?”Dứt lời, anh lẳng lặng quan sát biểu hiện của Giang Thính Lan, khóe miệng lười biếng nhếch lên thành một độ cong mờ nhạt, nụ cười khiến cõi lòng Giang Thính Lan đâm… sợ hãi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương