Lúc cô đang nghĩ ngợi, thì Tô Thanh Thanh ôm một chiếc váy liền màu vàng nhạt đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị.

”Tô Nhuyễn không để ý tới cô ta, vẫn mải mê sửa lại tóc cho mình.

Tô Thanh Thanh cũng không thèm để ý, từ trước đến nay tính tình Tô Nhuyễn luôn như vậy, lần này cô ta lại hại Tô Nhuyễn bị ép gả chồng, một hai năm không để ý tới cô ta cũng là chuyện rất bình thường.

Tô Thanh Thanh chuẩn bị xong tư thái thấp thỏm, mới nhìn bộ váy đỏ đang treo bên tường, ấp úng mở miệng: “Chị, thật ra chiếc váy đỏ này… Là do mẹ ruột của chị mua.

”Động tác chải đầu của Tô Nhuyễn dừng lại, nhìn về phía Tô Thanh Thanh: “Cô nói cái gì?”Hiển nhiên Tô Thanh Thanh đã nghĩ ra lý do từ trước: “Thật đó, lần trước khi em lên thành phố trùng hợp gặp được chú Mã, nghe chú ấy nói vậy.

”“Chị biết mà, chú Mã thân với cha chị nhất.

”“Khoảng thời gian trước chú ấy vừa lên thành phố công tác, trùng hợp gặp được mẹ chị đi dạo trung tâm thương mại với con trai sinh sau này, nghe nói ra tay rất hào phóng, quần áo, máy chơi game gì đó đều mua một đống.


”“Chú Mã thấy bà ta đối xử với con trai tốt như vậy, lại chẳng quan tâm gì tới chị, lập tức bất bình thay.

“Sau đó đã chặn người lại ngay tại chỗ, khả năng mẹ chị sợ chú ấy nói ra chuyện mất mặt của mình, nên mới một điều nhịn chín điều lành mua chiếc váy này.

”Tô Thanh Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Nhuyễn: “Nghe nói hơn hai trăm đó, có lẽ cha chị cảm thấy vứt đi chiếc váy đắt như vậy cũng đáng tiếc, dù sao đồ vật không có lỗi, nên mới đưa cho chị.

”Tô Nhuyễn nhìn về phía chiếc váy treo trên tường, nhân cơ hội che khuất lạnh lẽo trong mắt.

Đời trước Tô Thanh Thanh cũng cùng một thế hệ với cô, có thể nói là cả hai đều bị người lớn nhà họ Tô lừa dối, cho rằng Lý Nhược Lan vứt bỏ cô.

Nhưng sau khi sống lại đã biết rõ chân tướng, biết Lý Nhược Lan là vết sẹo không thể đụng tới tỏng lòng Tô Nhuyễn, vậy mà để đạt được mục đích Tô Thanh Thanh lại không tiếc xé mở nó ra.

Không may cho cô ta, hiện giờ Lý Nhược Lan đã không còn là vết sẹo trong lòng cô nữa rồi.

Tô Nhuyễn lấy chiếc váy xuống, biết mục đích của Tô Thanh Thanh khi lừa mình, nhưng có lẽ chiếc váy này đúng là do Lý Nhược Lan mua thật.

Bà cụ Tô vào phòng nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai chị em, nghi hoặc hỏi: “Hai đứa không mau chóng trang điểm đi, còn ngây ra đó làm gì?”Thấy Tô Nhuyễn gấp chiếc váy kia lại, dáng vẻ không định mặc nó, bà cụ chặn lại hỏi: “Làm gì thế? Mặc chiếc váy này đi, đẹp biết bao.

”Sau đó bà cụ còn nhấn mạnh: “Là cha cháu cố ý mua về cho cháu đó.

”Tô Thanh Thanh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn chiếc váy trong tay Tô Nhuyễn, kiểu dáng và nguyên liệu của chiếc váy này vô cùng xinh đẹp, khó trách Hoắc Hướng Dương lại nhớ mãi không quên.


Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Thanh Thanh mở miệng trả lời thay: “Chiếc váy này không phải do bác trai cháu mua đâu, là mẹ ruột của chị ấy mua đó.

”Bà cụ trước đó còn nói chắc nịch chiếc váy là do Tô Văn Sơn mua, không hề nghi ngờ một chú nào, sắc mặt lập tức thay đổi, mở miệng mắng to: “Vậy đừng mặc nữa, ai biết con hồ ly tinh kia lại có ý xấu gì.

”“Cháu gặp cô ta khi nào?” Giọng bà cụ có chút sốt ruột, không đợi Tô Nhuyễn trả lời, đã tiếp tục nói xấu Lý Nhược Lan như súng liên thanh: “… Trước đây khi cháu còn nhỏ như vậy, vừa ôm chân cô ta khóc vừa cầu xin cô ta đừng đi…”“Mới ba tuổi thôi đã khóc ngất đi rồi, ai cũng nói quá đáng thương, cô ta thì sao? Nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đã xoay người đi mất.

Bà chưa từng thấy người mẹ nào nhẫn tâm như vậy.

”“Bây giờ chúng ta đã nuôi cháu lớn khôn nên người, có bản lĩnh cũng có tiền đồ rồi, cô ta lại muốn tới hái quả ngọt sao?”“Phi! Thứ gì!”Tô Nhuyễn cong môi trào phúng: “Đúng vậy, thứ gì……”Rõ ràng là khi Tô Văn Sơn được đề cử đi học đại học Công Nông Binh, đã thông đồng với con gái của lãnh đạo thành phố trước, muốn làm Trần Thế Mỹ, bị Lý Nhược Lan ngoài ý muốn phát hiện ra, sau khi nhìn rõ bản chất con người ông ta, mới kiên định đòi ly hôn.

Nhưng trong miệng người nhà họ Tô, Lý Nhược Lan lại biến thành người xấu tội ác tày trời, lần nào nhắc tới là mắng chửi lần đó.

Trước mười lăm tuổi, người nhà họ Tô luôn luôn treo bên miệng câu nói: “Đừng học con mẹ hồ ly tinh kia của cháu.

”; “Đừng ích kỷ như mẹ cháu” …Chính vì từ nhỏ cô bị tiêm nhiễm vào đầu những tư tưởng đó, cho nên đời trước cô mới hận Lý Nhược Lan thấu xương.

Đối phương hao hết tâm tư tới gần, quan tâm tới cô đều bị cô lạnh lùng đẩy ra xa ngàn dặm, cho nên sau này bà ấy không dám xuất hiện trước mặt cô nữa…Mãi cho tới khi cô bị bệnh nan y, không cam tâm muốn trả thù Lý Nhược Lan, cô mới vô tình phát hiện ra, người chân chính lừa dối cô thật ra lại chính là nhà họ Tô.


Lý Nhược Lan chưa từng vứt bỏ cô, là do Tô Văn Sơn biết thứ Lý Nhược Lan để ý nhất chính là con gái, vì trả thù bà ấy kiên trì ly hôn, khiến ông ta mất đi tiền đồ tươi sáng, mới không từ thủ đoạn cướp lấy quyền nuôi nấng Tô Nhuyễn.

Nhưng mà sau khi lấy được quyền nuôi nấng, Tô Văn Sơn lại dứt khoát ném cô cho bà cụ Tô, gần như chưa hề quan tâm tới cô ngày nào.

Sau này thanh niên trí thức về thành phố, Tô Văn Sơn biết sau khi tái giá cuộc sống của Lý Nhược Lan rất tốt, cô lại lần nữa trở thành công cụ để ông ta trả thù Lý Nhược Lan, ông ta muốn cho Lý Nhược Lan hối hận vì năm đó đã kiên trì ly hôn, hủy diệt tiền đồ của ông ta.

Kiếp trước Tô Văn Sơn đã thành công, cô hận Lý Nhược Lan cả đời, khiến đối phương đau lòng khó chịu cả đời, cuối cùng sau khi nhận lại cũng chưa kịp báo hiếu đối phương một ngày nào, ngược lại còn khiến mẹ cô lo lắng hãi hùng vì cô, sau đó còn phải chịu nỗi thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nghĩ tới bà lão nhanh nhẹn gần như mất hết tinh thần chỉ trong một đêm trước khi cô chết, nhớ tới bà ấy từng nằm khóc ngất trên người cô… Tô Nhuyễn nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào thịt đau đớn mới giảm bớt được khó chịu trong lòng cô lúc này.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương