Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Địa chỉ này trông có vẻ quen quen, đây không phải là đài truyền hình Nam Thành nổi tiếng sau này sao? Chương trình chủ đạo của họ chính là giải trí tạp kỹ, ngoài bản tin Thời sự và chương trình Đêm giao thừa của đài quốc gia, thì đây là đài có tỷ suất người xem cao nhất quanh năm.

Hứa Bát Tuyết hỏi Ngô Trạm: "Tỷ suất người xem của đài kinh tế Nam Thành này hiện tại thế nào?"
Ngô Trạm cân nhắc nói: "Mới mở, chương trình vẫn đang chuẩn bị, hiện tại chính là lúc chiêu binh mãi mã.

"
Đài mới, tỷ suất người xem vẫn chưa biết.

Nhưng đài truyền hình Nam Thành của tỉnh này nghe nói tỷ suất người xem rất bình thường.

Mới mở ư?
Mới mở thì sao.

Đó chính là thời kỳ đầu của ông lớn truyền hình vệ tinh.

Hứa Bát Tuyết đột nhiên thấy hứng thú.


Cô nhất định phải đi xem thử.

Hứa Bát Tuyết hỏi Ngô Trạm: "Đài mới của họ tuyển những vị trí nào? Yêu cầu tuyển dụng là gì?" Những điều này phải hỏi cho rõ ràng, đến lúc đó còn phải làm một bản lý lịch đẹp, tốt nhất là liệt kê hết những câu hỏi mà đơn vị tuyển dụng sẽ hỏi, cô tự mình diễn tập một lần.

"Tất cả các vị trí đều tuyển, bao gồm cả đài trưởng.

"
Chu Linh kinh hô: "Đài trưởng? Ý cậu là đài trưởng của đài truyền hình ư?" Cái này cũng tuyển bên ngoài sao?
Cô gái nhỏ vốn không mấy hứng thú cũng dựng tai lên nghe.

Ngô Trạm nói: "Trên báo tuyển dụng có nói như vậy, đúng rồi, tớ nghe nói họ có một khung giờ cố định phát quảng cáo tuyển dụng trên đài, hình như là sau bản tin trưa, đợi mai tớ về nhà xem thử.

"
Anh ấy là người địa phương, nhà có tivi.

Ngô Trạm nói hết những gì mình biết, buổi họp nhỏ cũng nên giải tán rồi.


Chu Linh đi rồi, mày vẫn cau chặt, lo lắng không thôi.

Gáy Hứa Bát Tuyết vẫn hơi đau, cô định đến phòng y tế một chuyến, vừa hay, để bệnh viện kiểm tra toàn diện, xem rốt cuộc bị làm sao.

Nếu có cách nào quay về thế giới ban đầu của cô, thì càng tốt.

Trên đường đến phòng y tế, Ngô Trạm đi theo.

"Hứa Bát Tuyết.

" Anh ấy gọi.

Hứa Bát Tuyết quay đầu nhìn anh ấy.

Cô sẽ không hiểu lầm Ngô Trạm có ý với cô.

Trong ký ức của nguyên thân, Ngô Trạm đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với hoa khôi của trường ngay trong buổi lễ chào đón tân sinh viên năm nhất đại học, đã thầm yêu bốn năm rồi.

Có thể nói là rất thâm tình.

"Có chuyện gì không?" Hứa Bát Tuyết anh ấy.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương