Thập Niên 90 Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
-
Chương 22: Bảo Cô Ấy Gọi Điện Thoại Lại Cho Cháu
Dì Dương đương nhiên là đồng ý.
Dù sao bà cũng chỉ là một bảo mẫu, tuy nói Ôn Chỉ Văn đối xử với cô rất tốt nhưng Ôn Chỉ Văn muốn làm cái gì cũng không tới lượt bà phản đối.
Hơn nữa sau khi ở chung mấy ngày, dì Dương cũng phát hiện Ôn Chỉ Văn là một người rất hiểu cách sinh hoạt.
Giống như việc bố trí lại căn phòng này đều là do Ôn Chỉ Văn chỉ đạo, còn dì Dương chỉ phụ trách làm việc dựa theo lời Ôn Chỉ Văn thôi.
“Buổi tối cháu muốn ăn cái gì? Để tí nữa dì nấu cơm”. Trước khi Ôn Chỉ Văn rời đi, dì Dương hỏi một câu.
“Dì cứ tùy ý đi”.
Tay nghề của dì Dương không tồi, Ôn Chỉ Văn cũng rất thích ăn đồ ăn dì ấy làm.
Ôn Chỉ Văn rời khỏi nhà, dì Dương cũng ngượng ngùng tiếp tục ngồi xem TV, tắt TV lại rồi đi vào trong phòng bếp làm việc.
Mới vừa rửa đồ ăn xong thì máy điện thoại bàn ở phòng khách liền vang lên.
Dì Dương vội vàng lau khô tay, hấp tấp chạy ra nghe điện thoại.
Vu Hoài Ngạn ở đầu dây bên kia nghe thấy trong điện thoại nhà mình truyền đến thanh âm của một người phụ nữ trung niên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, đây chính là dì giúp việc mới tới.
Sau khi chào hỏi xong, Vu Hoài Ngạn hỏi: “Chỉ Văn có ở nhà không? Dì bảo cô ấy ra nghe điện thoại giúp cháu với”.
Dì Dương nắm ống nghe cười nói: “Đúng là không khéo, Tiểu vừa mới đi ra ngoài mua hoa rồi, hiện tại không có ở nhà!”
Nếu như Ôn Chỉ Văn không ở nhà thì Vu Hoài Ngạn và dì Dương cũng không còn gì để nói. Anh dặn dò dì Dương là khi nào Ôn Chỉ Văn trở về thì gọi điện thoại lại cho anh, sau đó liền cúp máy.
Dì Dương đồng ý một cách sảng khoái.
Sau khi cúp điện thoại, bà lại đi vào phòng bếp làm việc tiếp.
Thật ra dì Dương chưa từng gặp Vu Hoài Ngạn, nhưng từ trong miệng Ôn Chỉ Văn thì bà cũng biết được chồng của cô đã đi công tác.
Không nhận được điện thoại thì thôi, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại, dì Dương lập tức nhớ ra mấy ngày nay không hề nhận được điện thoại của Vu Hoài Ngạn, cũng không nghe thấy Ôn Chỉ Văn nhắc tới chồng của mình.
Hai người họ vừa mới kết hôn xong mà, thật sự không hợp lý lắm?
Nhưng bà chỉ thoáng nghĩ tới việc này, rồi rất nhanh lại vứt ra sau đầu, dù sao bà chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác không cần phải quan tâm!
Dì Dương ở trong phòng bếp khí thế hừng hực mà làm việc, Ôn Chỉ Văn ở bên ngoài lại không quá thuận lợi.
Ở niên đại 90, hoa tươi vẫn chưa được phổ biến, không hề có nhiều tiệm hoa tươi khắp nơi giống như đời trước.
Hiện tại hoa giả chính là thứ được hoan nghênh nhất.
Mấy năm trước còn lưu hành hoa nhựa cứng rắn, mấy năm nay dần dần bị hoa lụa thay thế, bình thường muốn trang trí nhà thì đều sẽ mua mấy bồn hoa giả, không chỉ rả mà còn sẽ không khô héo, không cần phải chăm sóc, có thể bày rất nhiều năm, ở trong mắt mọi người thì đây chính là một món đồ có lợi ích thực tế cao.
Nhưng Ôn Chỉ Văn lại chướng mắt hoa giả.
Cô phải tìm rất lâu mới có thể tìm được một tiệm hoa tươi.
Cô vui sướng mua một bó hoa rồi mới chậm rì rì dẫm lên bóng mặt trời lặn trở về nhà.
Cũng may mấy ngày hôm nay cô đã đi theo dì Dương đi ra ngoài vài lần nên hiện tại Ôn Chỉ Văn đã có thể tìm được đường về nhà, không cần hỏi đường.
Lúc trở về, cô không thể tránh được mà gặp phải hàng xóm.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy tầm mắt của họ dừng trên người mình, nhưng đợi cô nhìn qua thì bọn họ lại nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô không truy cứu.
Xem thì cứ xem, cô cũng chẳng mất khối thịt nào.
Dù sao bà cũng chỉ là một bảo mẫu, tuy nói Ôn Chỉ Văn đối xử với cô rất tốt nhưng Ôn Chỉ Văn muốn làm cái gì cũng không tới lượt bà phản đối.
Hơn nữa sau khi ở chung mấy ngày, dì Dương cũng phát hiện Ôn Chỉ Văn là một người rất hiểu cách sinh hoạt.
Giống như việc bố trí lại căn phòng này đều là do Ôn Chỉ Văn chỉ đạo, còn dì Dương chỉ phụ trách làm việc dựa theo lời Ôn Chỉ Văn thôi.
“Buổi tối cháu muốn ăn cái gì? Để tí nữa dì nấu cơm”. Trước khi Ôn Chỉ Văn rời đi, dì Dương hỏi một câu.
“Dì cứ tùy ý đi”.
Tay nghề của dì Dương không tồi, Ôn Chỉ Văn cũng rất thích ăn đồ ăn dì ấy làm.
Ôn Chỉ Văn rời khỏi nhà, dì Dương cũng ngượng ngùng tiếp tục ngồi xem TV, tắt TV lại rồi đi vào trong phòng bếp làm việc.
Mới vừa rửa đồ ăn xong thì máy điện thoại bàn ở phòng khách liền vang lên.
Dì Dương vội vàng lau khô tay, hấp tấp chạy ra nghe điện thoại.
Vu Hoài Ngạn ở đầu dây bên kia nghe thấy trong điện thoại nhà mình truyền đến thanh âm của một người phụ nữ trung niên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, đây chính là dì giúp việc mới tới.
Sau khi chào hỏi xong, Vu Hoài Ngạn hỏi: “Chỉ Văn có ở nhà không? Dì bảo cô ấy ra nghe điện thoại giúp cháu với”.
Dì Dương nắm ống nghe cười nói: “Đúng là không khéo, Tiểu vừa mới đi ra ngoài mua hoa rồi, hiện tại không có ở nhà!”
Nếu như Ôn Chỉ Văn không ở nhà thì Vu Hoài Ngạn và dì Dương cũng không còn gì để nói. Anh dặn dò dì Dương là khi nào Ôn Chỉ Văn trở về thì gọi điện thoại lại cho anh, sau đó liền cúp máy.
Dì Dương đồng ý một cách sảng khoái.
Sau khi cúp điện thoại, bà lại đi vào phòng bếp làm việc tiếp.
Thật ra dì Dương chưa từng gặp Vu Hoài Ngạn, nhưng từ trong miệng Ôn Chỉ Văn thì bà cũng biết được chồng của cô đã đi công tác.
Không nhận được điện thoại thì thôi, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại, dì Dương lập tức nhớ ra mấy ngày nay không hề nhận được điện thoại của Vu Hoài Ngạn, cũng không nghe thấy Ôn Chỉ Văn nhắc tới chồng của mình.
Hai người họ vừa mới kết hôn xong mà, thật sự không hợp lý lắm?
Nhưng bà chỉ thoáng nghĩ tới việc này, rồi rất nhanh lại vứt ra sau đầu, dù sao bà chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác không cần phải quan tâm!
Dì Dương ở trong phòng bếp khí thế hừng hực mà làm việc, Ôn Chỉ Văn ở bên ngoài lại không quá thuận lợi.
Ở niên đại 90, hoa tươi vẫn chưa được phổ biến, không hề có nhiều tiệm hoa tươi khắp nơi giống như đời trước.
Hiện tại hoa giả chính là thứ được hoan nghênh nhất.
Mấy năm trước còn lưu hành hoa nhựa cứng rắn, mấy năm nay dần dần bị hoa lụa thay thế, bình thường muốn trang trí nhà thì đều sẽ mua mấy bồn hoa giả, không chỉ rả mà còn sẽ không khô héo, không cần phải chăm sóc, có thể bày rất nhiều năm, ở trong mắt mọi người thì đây chính là một món đồ có lợi ích thực tế cao.
Nhưng Ôn Chỉ Văn lại chướng mắt hoa giả.
Cô phải tìm rất lâu mới có thể tìm được một tiệm hoa tươi.
Cô vui sướng mua một bó hoa rồi mới chậm rì rì dẫm lên bóng mặt trời lặn trở về nhà.
Cũng may mấy ngày hôm nay cô đã đi theo dì Dương đi ra ngoài vài lần nên hiện tại Ôn Chỉ Văn đã có thể tìm được đường về nhà, không cần hỏi đường.
Lúc trở về, cô không thể tránh được mà gặp phải hàng xóm.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy tầm mắt của họ dừng trên người mình, nhưng đợi cô nhìn qua thì bọn họ lại nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô không truy cứu.
Xem thì cứ xem, cô cũng chẳng mất khối thịt nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook