Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
-
Chương 9: Trừng Phạt Kẻ Hám Danh
“Ông còn nhớ con chứ? Con là Hàn Diệc Nhiên, chúc ông sinh nhật vui vẻ, đây là lá trà con mua tặng ông. Đây là trà cổ truyền, một hộp trà này hơn 100 ngàn.” Hàn Diệc Nhiên đặt hộp trà lên bàn.
Không ít người đều đang chú ý đến bên này, nghe nói đến một hộp trà hơn 100 ngàn đều bị dọa đến ngơ người, có loại trà đắt đến vậy sao?
“Trà cổ truyền gì vậy? Sao đắt thế?”
“Này cũng quá đắt rồi đi?”
“Vu Mặc Nguyên, ông nói xem có loại trà đặt như vậy à?”
Vu Mặc Nguyên có chút xấu hổ, ông từng nghe nói đến trà cổ truyền gì đó, một món quà tặng tầm 15-20 ngàn là đã quý lắm rồi, tầm vài ngàn thì cũng còn được, nhưng lên đến trăm ngàn thì đúng thật ông chưa từng nghe qua, nghe như giá trong dòng dõi hoàng gia vậy.
“Đúng là chưa thấy qua.” Vu Mặc Nguyên mở hộp đóng gói nhìn, trong lòng rất tò mò.
“Dượng à, đồ quý trên đời này có rất nhiều, chỉ là tiền nhiều hay ít mà thôi, dượng chưa thấy qua cũng bình thường, dù sao Hàn Diệc Nhiên cũng là chủ tịch, làm ăn lời nhiều mà.” Trần Thùy Chi quay sang nói với Trần Bỉnh Văn:
“Ông, cháu rể tương lai như này ông vừa ý chứ.”
“Vừa ý vừa ý!” Khóe mắt Trần Bỉnh Văn đều đã cười rộ lên, hỏi:
“Một năm con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Cũng không nhiều lắm, gần tỷ mà thôi.” Hàn Diệc Nhiên thuận miệng nói.
Trần Khiêm không an ủi được Lý Nghiên, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệc Nhiên, người này vậy mà là tổng giám đốc có thể kiếm được cả tỷ, Trần Khiêm đáng lẽ phải biết chứ.
“gần một tỷ!"
Những người ngồi gần bàn với Trần Bỉnh Văn nghe thấy con số trên trời này đều giật mình, không chờ được phục vụ mang món lên đã lũ lượt đứng dậy làm quen với vị chủ tịch này.
Trong lúc này các loại họ hàng đều cùng nhau hỏi thăm bác cả. Bác cả đắc ý vô cùng. Trần Minh Thông bên cạnh nhìn thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Mọi người ngồi cả đi, lát nữa tôi đi kính rượu từng người, mau ngồi nào!” Bác cả kêu gọi mọi người.
Bắt đầu mang lên món chính, Trần Khiêm cũng không muốn xen vào, cắm đầu vào ăn, ráng chịu đựng hết ngày hôm nay, rồi hôm sau về nhà mình đón năm mới.
Nhưng người khác lại không chịu để yên, bác cả bảo Trần Thùy Chi và Hàn Diệc Nhiên ngồi kế Trần Khiêm.
Trần Thùy Chi ngồi xuống, liếc nhìn Trần Khiêm, nhìn thấy mắt của Lý Nghiên đỏ đỏ, mở miệng nói:
“Ối, em dâu tại sao lại khóc vậy kìa?”
“Không phải khóc, là do mới ăn đồ cay thôi!” Trần Khiêm quay sang nhìn cô, nói:
“Mau ăn cơm đi“
“Trần Khiêm, cậu đang nói gì thế? Cậu nhìn cậu xem, không chào hỏi vị hôn phu của chị, cũng không lịch sự chút à?” Trần Thùy Chi ngả người ra phía sau, nói:
“Để em giới thiệu với anh, đây là Trần Khiêm, là em họ em. Hiện tại làm ăn kiếm sống ở thành phố, kiếm được cũng không ít tiền"
Trần Khiêm bắt tay với Hàn Diệc Nhiên chào hỏi:
“Xin chào anh!”
“Nếu như công việc hiện tại không vừa ý, thì đến công ty anh ấy chị làm đi, chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu.” Trần Thùy Chi hỏi ý.
“Không cần đâu!”
“Anh ấy là tự mở xí nghiệp, tài sản trong nhà cũng nhiều, lại là con một, đối xử với người khác rất tốt, còn cậu thì làm ở nhà máy nào chứ? Nói không chừng anh rể cậu còn quen biết ông chủ của cậu đấy. Chị nói cậu nghe, tầng lớp xã hội này chỉ có mấy người thôi, đều biết nhau cả, giúp cậu chào hỏi một tí, về sau cậu dễ lăn lộn hơn!” Trần Thùy Chi ý cười đầy mặt nhìn Trần Khiêm.
“Tôi làm ở nhà máy thực phẩm Trường Thịnh.”
“Ông chủ thực phẩm Trường Thịnh anh quen chứ?” Trần Thùy Chi quay sang hỏi.
“Em yêu à, ông chủ nhà máy nhỏ sao anh có thể biết chứ? Anh làm bên tài chính, loại ông chủ thế này mỗi ngày đều muốn tìm anh không biết bao nhiêu người, yên tâm đi.” Hàn Diệc Nhiên nhìn về phía Trần Khiêm nói:
“ Để qua năm anh gọi một cuộc điện thoại, bảo bọn họ đề bạt cậu làm tổng giám đốc.”
Trần Khiêm đang ăn cơm xém nữa phun ra, chắc Cao Tiến có nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh ta bị người ta nói một câu thôi đã mất chức rồi!
Trần Khiêm ho khan hai tiếng, nhưng trong mắt Trần Thùy Chi lại cho rằng anh bị dọa sợ, cười nhẹ nói:
“Với Diệc Nhiên thì đây là chuyện nhỏ, anh ấy thường xuyên ra nước ngoài đấy”
“Ting, nhiệm vụ chịch gái xinh.
Họ tên: Trần Thùy Chi : 26 tuổi.
Xinh đẹp: 84/100.
Dâm: 54/100.
Sở thích: danh vọng, giàu sang.
Tình trạng: Sắp cưới chồng.
Nhiệm vụ: Trừng phạt phụ nữ hám danh.
Thời hạn: 3 ngày.
Thưởng: Tăng 10% Pin, Sức mạnh +5, gân cốt +5.
Phạt: Trừ 15 ngày sự sống, cấm cu 1 tháng.”
Hả? Bắt mình chịch cô ta sao, vậy chẳng phải là loạn luân thật rồi sao. Cô ta họ Trần, lại là con ruột của bác cả. Cái này.. Vì mạng sống nhỏ của mình. Trần Khiêm cắn răng. Lần trước nhiệm vụ chịch Thu Thủy cũng tuần hoàn tới lần thứ ba. Dù mình có bỏ qua thì nhiệm vụ cũng sẽ lặp lại không dứt.
Trần Khiêm nhìn Trần Thùy Chi, rồi lại nhìn người anh rể tương lai tên Hàn Diệc Nhiên này, nghi ngờ anh ta là kẻ lừa gạt. Bình thường nếu như có biết một chút về xí nghiệp vận hành, sẽ không nói ra lời điên rồ như vậy.
“Đề bạt tôi làm tổng giám đốc?” Trần Khiêm nhìn anh ta hỏi:
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Hàn Diệc Nhiên kiêu ngạo nói.
Những người khác ngồi ở bàn ăn đều hỏi thăm Trần Thùy Chi hôn phu này đến từ đâu. Trần Thùy Chi giải thích cho người khác.
Đối với những người này, những gì Trần Khiêm có thể làm đã làm hết lòng rồi, tiền cũng đưa đủ người trong nhà, có thể cho ông hai dưỡng lão khi về già. Về phần những người khác, anh cũng có thể vừa vặn giúp một chút.
Cho nên anh cũng không vạch trần Hàn Diệc Nhiên. Từ đầu năm đến giờ không thiếu những kẻ lừa gạt, cho nên người nhà mình bị lừa cũng là chuyện bình thường.
Trần Khiêm vẫn luôn để ý động tĩnh của Thùy Chi. Nếu cô ta đi ra ngoài là hắn sẽ lập tức theo sau ngay. Tuy nói là họ hàng nhưng không phải lúc nào cũng gặp được, mà mấy nhiệm vụ trừng phạt kiểu này cũng dễ xử lí, chỉ cần chịch được là xong, không khó như nhiệm vụ thu thập.
Khi Thùy Chi ra ngoài, Trần Khiêm lập tức cũng lấy cớ đi vệ sinh. Vu Tình luôn để ý động tĩnh của Trần Khiêm. Nàng linh cảm có chuyện chẳng lành nên cũng theo sau.
Trần Khiêm theo sát Thùy Chi để tìm cơ hội. Trong lúc này hắn cảm nhận được ai đó đang bám theo mình. Khi nhận ra đó là Vu Tình, Trần Khiêm cười lạnh. Rất nhanh sau đó Trần Khiêm đã tìm được cơ hội ra tay. Khi qua một hành lang vắng người, hắn nhanh chóng khống chế Thùy Chi.
“Ưm…ư……m……..m” Thùy Chi muốn la lên kêu cứu mà không được. Trần Khiêm lập tức kéo Thùy Chi vào căn phòng mà hôm qua hắn thuê thêm để chịch Vu Tình. Hắn cũng âm thầm để ý phía sau, thấy Vu Tình vẫn bám sát theo sau. Hắn liền an tâm là nàng sẽ không gọi người tới.
Khi vào phòng. Trần Khiêm cũng không khóa cửa lại. Lúc này Thùy Chi cũng dãy dụa ra được.
“Trần Khiêm, thì ra là anh. Anh làm vậy là có ý gì? Có ai không, cứu tôi với!” Thùy Chi vừa nói vừa chạy ra hướng cửa. Nhưng nàng rất nhanh bị Trần Khiêm ôm eo giữ lại.
“Em còn tính trốn. Lúc nãy không phải em kênh kiệu lắm sao? Giờ biết sợ rồi à?”
Vừa nói Trần Khiêm vừa sờ soạng khắp người Thùy Chi. Phải công nhận thân hình cô ta thật nuột nà, sờ rất sướng tay. Chỗ cần to thì to, chỗ cần eo thon thì eo thon làm côn thịt của Trần Khiêm cứng lên như muốn bung ra khỏi quần. Nó vô tình đụng trúng mông Thùy Chi làm cô ta hoảng hồn.
“Á, cái gì đâm vào mông tôi vậy?” Thùy Chi đang dãy dụa thì cảm nhận được một thứ rất cứng chọc vô mông mình, dù qua lớp quần áo nhưng cảm giác đó rất rõ ràng.
Không ít người đều đang chú ý đến bên này, nghe nói đến một hộp trà hơn 100 ngàn đều bị dọa đến ngơ người, có loại trà đắt đến vậy sao?
“Trà cổ truyền gì vậy? Sao đắt thế?”
“Này cũng quá đắt rồi đi?”
“Vu Mặc Nguyên, ông nói xem có loại trà đặt như vậy à?”
Vu Mặc Nguyên có chút xấu hổ, ông từng nghe nói đến trà cổ truyền gì đó, một món quà tặng tầm 15-20 ngàn là đã quý lắm rồi, tầm vài ngàn thì cũng còn được, nhưng lên đến trăm ngàn thì đúng thật ông chưa từng nghe qua, nghe như giá trong dòng dõi hoàng gia vậy.
“Đúng là chưa thấy qua.” Vu Mặc Nguyên mở hộp đóng gói nhìn, trong lòng rất tò mò.
“Dượng à, đồ quý trên đời này có rất nhiều, chỉ là tiền nhiều hay ít mà thôi, dượng chưa thấy qua cũng bình thường, dù sao Hàn Diệc Nhiên cũng là chủ tịch, làm ăn lời nhiều mà.” Trần Thùy Chi quay sang nói với Trần Bỉnh Văn:
“Ông, cháu rể tương lai như này ông vừa ý chứ.”
“Vừa ý vừa ý!” Khóe mắt Trần Bỉnh Văn đều đã cười rộ lên, hỏi:
“Một năm con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Cũng không nhiều lắm, gần tỷ mà thôi.” Hàn Diệc Nhiên thuận miệng nói.
Trần Khiêm không an ủi được Lý Nghiên, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệc Nhiên, người này vậy mà là tổng giám đốc có thể kiếm được cả tỷ, Trần Khiêm đáng lẽ phải biết chứ.
“gần một tỷ!"
Những người ngồi gần bàn với Trần Bỉnh Văn nghe thấy con số trên trời này đều giật mình, không chờ được phục vụ mang món lên đã lũ lượt đứng dậy làm quen với vị chủ tịch này.
Trong lúc này các loại họ hàng đều cùng nhau hỏi thăm bác cả. Bác cả đắc ý vô cùng. Trần Minh Thông bên cạnh nhìn thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Mọi người ngồi cả đi, lát nữa tôi đi kính rượu từng người, mau ngồi nào!” Bác cả kêu gọi mọi người.
Bắt đầu mang lên món chính, Trần Khiêm cũng không muốn xen vào, cắm đầu vào ăn, ráng chịu đựng hết ngày hôm nay, rồi hôm sau về nhà mình đón năm mới.
Nhưng người khác lại không chịu để yên, bác cả bảo Trần Thùy Chi và Hàn Diệc Nhiên ngồi kế Trần Khiêm.
Trần Thùy Chi ngồi xuống, liếc nhìn Trần Khiêm, nhìn thấy mắt của Lý Nghiên đỏ đỏ, mở miệng nói:
“Ối, em dâu tại sao lại khóc vậy kìa?”
“Không phải khóc, là do mới ăn đồ cay thôi!” Trần Khiêm quay sang nhìn cô, nói:
“Mau ăn cơm đi“
“Trần Khiêm, cậu đang nói gì thế? Cậu nhìn cậu xem, không chào hỏi vị hôn phu của chị, cũng không lịch sự chút à?” Trần Thùy Chi ngả người ra phía sau, nói:
“Để em giới thiệu với anh, đây là Trần Khiêm, là em họ em. Hiện tại làm ăn kiếm sống ở thành phố, kiếm được cũng không ít tiền"
Trần Khiêm bắt tay với Hàn Diệc Nhiên chào hỏi:
“Xin chào anh!”
“Nếu như công việc hiện tại không vừa ý, thì đến công ty anh ấy chị làm đi, chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu.” Trần Thùy Chi hỏi ý.
“Không cần đâu!”
“Anh ấy là tự mở xí nghiệp, tài sản trong nhà cũng nhiều, lại là con một, đối xử với người khác rất tốt, còn cậu thì làm ở nhà máy nào chứ? Nói không chừng anh rể cậu còn quen biết ông chủ của cậu đấy. Chị nói cậu nghe, tầng lớp xã hội này chỉ có mấy người thôi, đều biết nhau cả, giúp cậu chào hỏi một tí, về sau cậu dễ lăn lộn hơn!” Trần Thùy Chi ý cười đầy mặt nhìn Trần Khiêm.
“Tôi làm ở nhà máy thực phẩm Trường Thịnh.”
“Ông chủ thực phẩm Trường Thịnh anh quen chứ?” Trần Thùy Chi quay sang hỏi.
“Em yêu à, ông chủ nhà máy nhỏ sao anh có thể biết chứ? Anh làm bên tài chính, loại ông chủ thế này mỗi ngày đều muốn tìm anh không biết bao nhiêu người, yên tâm đi.” Hàn Diệc Nhiên nhìn về phía Trần Khiêm nói:
“ Để qua năm anh gọi một cuộc điện thoại, bảo bọn họ đề bạt cậu làm tổng giám đốc.”
Trần Khiêm đang ăn cơm xém nữa phun ra, chắc Cao Tiến có nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh ta bị người ta nói một câu thôi đã mất chức rồi!
Trần Khiêm ho khan hai tiếng, nhưng trong mắt Trần Thùy Chi lại cho rằng anh bị dọa sợ, cười nhẹ nói:
“Với Diệc Nhiên thì đây là chuyện nhỏ, anh ấy thường xuyên ra nước ngoài đấy”
“Ting, nhiệm vụ chịch gái xinh.
Họ tên: Trần Thùy Chi : 26 tuổi.
Xinh đẹp: 84/100.
Dâm: 54/100.
Sở thích: danh vọng, giàu sang.
Tình trạng: Sắp cưới chồng.
Nhiệm vụ: Trừng phạt phụ nữ hám danh.
Thời hạn: 3 ngày.
Thưởng: Tăng 10% Pin, Sức mạnh +5, gân cốt +5.
Phạt: Trừ 15 ngày sự sống, cấm cu 1 tháng.”
Hả? Bắt mình chịch cô ta sao, vậy chẳng phải là loạn luân thật rồi sao. Cô ta họ Trần, lại là con ruột của bác cả. Cái này.. Vì mạng sống nhỏ của mình. Trần Khiêm cắn răng. Lần trước nhiệm vụ chịch Thu Thủy cũng tuần hoàn tới lần thứ ba. Dù mình có bỏ qua thì nhiệm vụ cũng sẽ lặp lại không dứt.
Trần Khiêm nhìn Trần Thùy Chi, rồi lại nhìn người anh rể tương lai tên Hàn Diệc Nhiên này, nghi ngờ anh ta là kẻ lừa gạt. Bình thường nếu như có biết một chút về xí nghiệp vận hành, sẽ không nói ra lời điên rồ như vậy.
“Đề bạt tôi làm tổng giám đốc?” Trần Khiêm nhìn anh ta hỏi:
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Hàn Diệc Nhiên kiêu ngạo nói.
Những người khác ngồi ở bàn ăn đều hỏi thăm Trần Thùy Chi hôn phu này đến từ đâu. Trần Thùy Chi giải thích cho người khác.
Đối với những người này, những gì Trần Khiêm có thể làm đã làm hết lòng rồi, tiền cũng đưa đủ người trong nhà, có thể cho ông hai dưỡng lão khi về già. Về phần những người khác, anh cũng có thể vừa vặn giúp một chút.
Cho nên anh cũng không vạch trần Hàn Diệc Nhiên. Từ đầu năm đến giờ không thiếu những kẻ lừa gạt, cho nên người nhà mình bị lừa cũng là chuyện bình thường.
Trần Khiêm vẫn luôn để ý động tĩnh của Thùy Chi. Nếu cô ta đi ra ngoài là hắn sẽ lập tức theo sau ngay. Tuy nói là họ hàng nhưng không phải lúc nào cũng gặp được, mà mấy nhiệm vụ trừng phạt kiểu này cũng dễ xử lí, chỉ cần chịch được là xong, không khó như nhiệm vụ thu thập.
Khi Thùy Chi ra ngoài, Trần Khiêm lập tức cũng lấy cớ đi vệ sinh. Vu Tình luôn để ý động tĩnh của Trần Khiêm. Nàng linh cảm có chuyện chẳng lành nên cũng theo sau.
Trần Khiêm theo sát Thùy Chi để tìm cơ hội. Trong lúc này hắn cảm nhận được ai đó đang bám theo mình. Khi nhận ra đó là Vu Tình, Trần Khiêm cười lạnh. Rất nhanh sau đó Trần Khiêm đã tìm được cơ hội ra tay. Khi qua một hành lang vắng người, hắn nhanh chóng khống chế Thùy Chi.
“Ưm…ư……m……..m” Thùy Chi muốn la lên kêu cứu mà không được. Trần Khiêm lập tức kéo Thùy Chi vào căn phòng mà hôm qua hắn thuê thêm để chịch Vu Tình. Hắn cũng âm thầm để ý phía sau, thấy Vu Tình vẫn bám sát theo sau. Hắn liền an tâm là nàng sẽ không gọi người tới.
Khi vào phòng. Trần Khiêm cũng không khóa cửa lại. Lúc này Thùy Chi cũng dãy dụa ra được.
“Trần Khiêm, thì ra là anh. Anh làm vậy là có ý gì? Có ai không, cứu tôi với!” Thùy Chi vừa nói vừa chạy ra hướng cửa. Nhưng nàng rất nhanh bị Trần Khiêm ôm eo giữ lại.
“Em còn tính trốn. Lúc nãy không phải em kênh kiệu lắm sao? Giờ biết sợ rồi à?”
Vừa nói Trần Khiêm vừa sờ soạng khắp người Thùy Chi. Phải công nhận thân hình cô ta thật nuột nà, sờ rất sướng tay. Chỗ cần to thì to, chỗ cần eo thon thì eo thon làm côn thịt của Trần Khiêm cứng lên như muốn bung ra khỏi quần. Nó vô tình đụng trúng mông Thùy Chi làm cô ta hoảng hồn.
“Á, cái gì đâm vào mông tôi vậy?” Thùy Chi đang dãy dụa thì cảm nhận được một thứ rất cứng chọc vô mông mình, dù qua lớp quần áo nhưng cảm giác đó rất rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook