Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
-
Chương 48: Kế Hoạch Bom Tấn - Cú Đấm
Lúc bảy giờ ngoài trời đã nhá nhem tối, ra khỏi thành phố là đến huyện Bình Giang. Ở nơi giáp ranh giữa hai bên là Mộc Hồ, được hình thành từ các dòng chảy tạo nên một vùng sông nước, phong cảnh xung quanh rất thơ mộng và không khí cũng rất dễ chịu.
Một trang viên tư nhân được xây dựng cách sông không xa được gọi là biệt thự Vân Đỉnh, là nơi đặc biệt dùng để tiếp đãi một số doanh nhân giàu có và người nổi tiếng. Những người có địa vị bình thường không biết nơi này, cho dù có chút tài sản thì cũng chỉ nghe nói nơi đây cực kỳ xa hoa lộng lẫy, có lòng khao khát nhưng lại không có cách nào thăm dò tiếp cận nơi này.
Một chiếc xe bật đèn chiếu xung quanh sáng trưng như ban ngày, theo sau đó là hai chiếc xe dừng lại ở lối vào biệt thự.
Nhân viên bảo vệ mở cửa xe, một đôi giày da bóng loáng bước ra, Trần Khiêm bước xuống khỏi xe, Chu Thần Phong cũng ăn mặc chỉnh tề, còn Trương Mạn Ni thì mặc một chiếc váy dạ hội ngắn.
“Rất tốt, mọi người đều ăn mặc tươm tất, người ta khỏi bàn tán là quê mùa.” Trần Khiêm bước vào trong nói:
“Đi thôi!”
Toàn bộ trang viên được trang trí hoàn toàn theo phong cách Châu Âu, được trang bị hệ thống sưởi, tác phẩm điêu khắc thủ công khác nhau ở cửa khiến người ta nhìn vào đều phải hoa mắt.
“Các vị chờ tôi với!"
Một cô gái mặc áo tắm mát mẻ chạy đến trước mặt ba người đong đưa qua lại, ánh mắt của cả Chu Thần Phong và Trần Khiêm đều bị thu hút.
“E hèm!” Trương Mạn Ni khẽ ho hai tiếng.
Mẹ nó. Có khi nào lại là Sex party không. Chắc không đâu, cùng lắm chỉ là có mấy em mặc áo tắm mát mẻ bơi lội dưới hồ mà thôi. Trần Khiêm nhìn cô gái xinh đẹp trong trang phục áo tắm mà nuốt khan nước bọt.
Bên trong là sảnh tầng trệt, trên lầu là sảnh tiếp khách, phòng họp và phòng giải trí, lầu dưới có mấy cái bàn bày đầy rượu sâm banh, đồ ăn đơn giản, tiến vào sâu hơn thì có kê thêm bàn ghế, chừa ra một khoảng trống trông giống như sàn nhảy.
Bên trong đã có vài nhóm hai ba người tụ tập với nhau, tất cả đều mặc vest và giày da, nhưng ánh mắt của họ vẫn bí mật nhắm vào cơ thể của các cô gái đang nô đùa.
“Anh đừng như vậy mà. Ở đây đông người. Mong anh tự trọng.” Một cô gái nói lớn, đang vùng ra muốn thoát khỏi người đàn ông đang níu tay cô ta.
“Hừ. Cô còn làm cao cái gì. Đến xin ông đây kí hợp đồng còn ra vẻ. Cô đi thay đồ tắm vào cho tôi. Hôm nay ông đây muốn ngắm cơ thể cô.” Người đàn ông nói đầy vẻ trịch thượng mang ý vị uy hiếp.
Trần Khiêm bị thu hút quay sang nhìn. Kia không phải là Triệu Mỹ sao. Sao cô ta lại ở đây.
“Anh làm cái gì vậy.” Trần Khiêm đi nhanh qua kéo Triệu Mỹ về phía mình. Trương Mạn Ni và Chu Thần Phong cũng bước theo hắn tới.
“Tổng giám đốc Trần!” Triệu Mỹ thấy Trần Khiêm thì vui mừng, rốt cuộc cũng gặp được người quen. Hôm nay nàng đi bàn hợp đồng thì được đối tác mời đến đây. Ai ngờ anh ta làm xằng bậy, đụng chạm thì thôi đi còn bắt nàng mặc áo tắm mua vui nữa. Thật ức hiếp người quá đáng.
“Anh là thằng nào mà dám xem vào chuyện của tôi?” Người đàn ông hống hách nói. Anh ta nhìn qua một lượt mấy người vừa tới này, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Trương Mạn Ni, tươi cười nói:
“Tổng giám đốc Trương?" Không ngờ cô cũng tới, mau mau, mời cô vào trong.”
Người đàn ông này đeo một cặp kính gọng vàng, trên mặt có ghi rõ mấy chữ "lưu manh giả danh trí thức". Ý tứ lộ ra trong mắt anh ta rất trần trụi, vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bả vai của Trương Mạn Ni.
Trương Mạn Ni có vẻ hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh ta, cô ta liền trực tiếp lui lại phía sau.
“Người anh em, anh ai vậy?” Trần Khiêm hỏi, vươn tay nắm lấy cổ tay của anh ta.
"Tôi là phó chủ tịch của Công nghiệp đồng Diệc Thần." Anh ta liếc nhìn Trần Khiêm hỏi:
"Anh là ai? Tôi và Tổng giám đốc Trương vốn là bạn cũ, chẳng cần anh phải xen vào đâu?"
“Bạn cũ cũng đâu thể đụng tay đụng chân đâu?” Trần Khiêm gạt tay anh ta qua một bên nói:
“Tôi là chủ tịch công ty Điện tử Lăng Duệ, Trần Khiêm”
"Hóa ra là anh. Mấy ngày nay tôi cứ nghe danh Trần Khiêm.. Trần Khiêm mãi." Người đàn ông chỉnh lại quần áo, đánh giá Trần Khiêm từ trên xuống dưới với vẻ mặt không mấy thân thiện và chế nhạo:
"Ở trước mặt tôi mà anh vẫn kiêu ngạo như vậy à? Ông đây là nhà cung cấp của anh đấy, anh biết không? Còn nữa, cô ta không phải là nhân viên công ty anh sao? Muốn kí hợp đồng đến mức muốn dụ tôi lên giường nữa kìa."
Người đàn ông nhìn sang Triệu Mỹ. Trần Khiêm cũng nhăn mày nhìn qua nàng. Không lẽ cô ta làm vậy thật, chắc do mình ép quá chăng. Mẹ nó, có khi nào lần này phải ăn đồ thừa không đây.
Triệu Mỹ thấy Trần Khiêm nhìn qua thì hốt hoảng vội vã giải thích:
“Tôi không có. Anh ta vu khống tôi.”
Ánh mắt Triệu Mỹ vô cùng thành khẩn. Nàng sợ Trần Khiêm hiểu lầm mình là người không đoan chính. Trần Khiêm nhìn nàng nghiền ngẫm rồi quay sang nói:
“Xem ra là anh đã nói quá rồi. Tôi tin tưởng nhân viên của mình. Nhà cung cấp thì nhà cung cấp, sao lại trở thành ông rồi?"
Nhiều người đã chú ý đến màn giới thiệu như giao đấu của hai người, họ bắt đầu đi về phía bên này.
“Tôi đã sớm nghe nói Tổng giám đốc Trần còn trẻ, hôm nay được gặp mới thấy anh ấy thực sự rất trẻ.” Một người đàn ông có giọng nói oang oang như vịt đực cà lơ phất phơ bước tới, bộ vest anh ta đang mặc cũng rộng rãi thoải mái trông không giống một người nghiêm túc. Anh ta đi đến trước mặt rồi chỉ tay vào người đàn ông nói:
"Đến anh Lý mà cũng dám xúc phạm, xem ra cái nhà máy kia của anh không cần mở nữa đâu."
Trương Mạn Ni nói nhỏ:
"Ngành công nghiệp đồng địa phương đều có một chút liên quan đến công ty của anh ta. Chúng tôi đã bắt đầu liên hệ với Công nghiệp đồng Diệc Thần để cung cấp hàng. Bên nào yếu thế thì sẽ bị chèn ép, chúng ta cần kỳ hạn trả lâu, giá cả rẻ, số lượng lại không nhiều nên tự nhiên là cần phải nương theo ý họ."
Trần Khiêm nhướng mày, hiểu được tại sao tên con ông cháu cha này lại kiêu ngạo như vậy.
“Đã hiểu ra chưa?” Lý Khải cười hề hề hỏi:
“Biết ai là ba rồi chứ?”
"Chỉ là mua một ít đồng của nhà anh mà thôi, tôi không cần nói chuyện với một phó chủ tịch như anh. Tránh ra!"
"Tôi không tránh đấy, mẹ nó ở đây cũng đâu phải là nhà anh. Tôi cũng đâu có ngăn cản anh, tôi ngăn cản Tổng giám đốc Trương cơ mà." Lý Khải nhìn Trương Mạn Ni nói:
"Hôm nay cô phải cho tôi mặt mũi đấy, đi qua bên kia uống một ly nào."
"Nhất định phải uống một ly đi. Tổng giám đốc Trương xinh đẹp, dáng chuẩn thế này, lát có muốn thay một bộ bikini để bơi không?"
"Tốt, tốt, đề xuất này tốt, tìm một bộ bikini đến đây!"
Sắc mặt Trương Mạn Ni rất khó coi, nhưng cô ta vẫn chống cự và nói:
"Phó chủ tịch Lý, hôm nay tôi đến đây là để dự tiệc khiêu vũ, chủ yếu là để giao lưu với những người làm ăn trong thành phố này. Nếu anh có gì thắc mắc thì hẹn ngày khác có thời gian gặp mặt vậy."
Nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này. Trần Khiêm không muốn phát sinh chuyện mà chỉ muốn tập trung vào thị trường, anh bước nhanh chuẩn bị rời đi. Trương Mạn Ni đi theo hai bước, không ngờ Lý Khải đột nhiên tức giận túm lấy cánh tay của Trương Mạn Ni và kéo về phía anh ta.
Tất cả điều này xảy ra quá đột ngột, Trương Mạn Ni hoảng sợ, cả người kinh ngạc hét lên.
"Mẹ nó, cô đùa với ai vậy? Cho rằng tôi là bùn loãng sao, lần trước tôi đã nể mặt cô rồi. Lần này cho cô mặt mũi cũng không cần đúng không?" Vẻ mặt Lý Khải dữ tợn, kéo Trương Mạn Ni vào trong vòng tay mình rồi mắng:
"Tổng giám đốc khốn kiếp gì chứ, trước mặt tôi thì cũng chỉ là một con điếm mà thôi."
Trần Khiêm lập tức vươn tay nắm lấy Trương Mạn Ni kéo về. Chu Thần Phong không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Trương Mạn Ni. Triệu Mỹ cũng theo sát bên họ.
"ĐKM, anh đang tìm cái chết à? Vừa rồi tôi giới thiệu với anh còn chưa đủ rõ ràng sao?" Lý Khải hoài nghi nhìn chằm chằm Trần Khiêm. Trong suy nghĩ của anh ta, Trần Khiêm chỉ là một kẻ ngoại tỉnh đến chỗ này lập nghiệp, một ông lớn ở địa phương như mình hẳn là đáng gờm nhất.
"Có thể thấy anh Lý đã quen giở thói côn đồ, đi đâu cũng sờ mó thì cẩn thận có ngày bị chặt tay đấy." Vẻ mặt Trần Khiêm bình tĩnh nói.
"Hừ! Anh có thể làm gì tôi? Anh dám làm gì tôi chứ?" Lý Khải khinh thường nói.
Cách đó không xa có bảy, tám người đàn ông năm mươi sáu mươi tuổi đang đứng nhìn về phía bên này. Một người trong số họ nói:
"Chủ tịch Lý, hình như con trai ông có mâu thuẫn với Tổng giám đốc Trần kìa."
"Không sao đâu, đều là thanh niên ấy mà. Hơn nữa anh ta còn có thể làm gì chứ?"
"Hiện giờ nhà máy kia muốn dùng đồng thì đều phải dựa dẫm vào chủ tịch Lý. Anh ta sẽ không làm ra những chuyện hủy mất đường lui đâu."
"Chưa kể anh ta là người ngoại tỉnh!"
Mấy người này cười rất thoải mái, Trần Khiêm nhìn chằm chằm vào Lý Khải rồi cười nói:
"Làm gì à? Tôi chỉ giả làm người thượng lưu với anh một lát mà anh đã thực sự nghĩ tôi sẽ không làm chuyện hạ lưu. Mẹ nó đến đây!"
Trần Khiêm gầm lên một tiếng, giáng một cú đấm vào má Lý Khải, trước tất cả tiếng hô cảm thán cùng những ánh mắt kinh ngạc, anh ta nặng nề ngã xuống!
Cú đấm mạnh vào mặt của Lý Khải, tiếp theo anh ta ngã xuống đất.
Một trang viên tư nhân được xây dựng cách sông không xa được gọi là biệt thự Vân Đỉnh, là nơi đặc biệt dùng để tiếp đãi một số doanh nhân giàu có và người nổi tiếng. Những người có địa vị bình thường không biết nơi này, cho dù có chút tài sản thì cũng chỉ nghe nói nơi đây cực kỳ xa hoa lộng lẫy, có lòng khao khát nhưng lại không có cách nào thăm dò tiếp cận nơi này.
Một chiếc xe bật đèn chiếu xung quanh sáng trưng như ban ngày, theo sau đó là hai chiếc xe dừng lại ở lối vào biệt thự.
Nhân viên bảo vệ mở cửa xe, một đôi giày da bóng loáng bước ra, Trần Khiêm bước xuống khỏi xe, Chu Thần Phong cũng ăn mặc chỉnh tề, còn Trương Mạn Ni thì mặc một chiếc váy dạ hội ngắn.
“Rất tốt, mọi người đều ăn mặc tươm tất, người ta khỏi bàn tán là quê mùa.” Trần Khiêm bước vào trong nói:
“Đi thôi!”
Toàn bộ trang viên được trang trí hoàn toàn theo phong cách Châu Âu, được trang bị hệ thống sưởi, tác phẩm điêu khắc thủ công khác nhau ở cửa khiến người ta nhìn vào đều phải hoa mắt.
“Các vị chờ tôi với!"
Một cô gái mặc áo tắm mát mẻ chạy đến trước mặt ba người đong đưa qua lại, ánh mắt của cả Chu Thần Phong và Trần Khiêm đều bị thu hút.
“E hèm!” Trương Mạn Ni khẽ ho hai tiếng.
Mẹ nó. Có khi nào lại là Sex party không. Chắc không đâu, cùng lắm chỉ là có mấy em mặc áo tắm mát mẻ bơi lội dưới hồ mà thôi. Trần Khiêm nhìn cô gái xinh đẹp trong trang phục áo tắm mà nuốt khan nước bọt.
Bên trong là sảnh tầng trệt, trên lầu là sảnh tiếp khách, phòng họp và phòng giải trí, lầu dưới có mấy cái bàn bày đầy rượu sâm banh, đồ ăn đơn giản, tiến vào sâu hơn thì có kê thêm bàn ghế, chừa ra một khoảng trống trông giống như sàn nhảy.
Bên trong đã có vài nhóm hai ba người tụ tập với nhau, tất cả đều mặc vest và giày da, nhưng ánh mắt của họ vẫn bí mật nhắm vào cơ thể của các cô gái đang nô đùa.
“Anh đừng như vậy mà. Ở đây đông người. Mong anh tự trọng.” Một cô gái nói lớn, đang vùng ra muốn thoát khỏi người đàn ông đang níu tay cô ta.
“Hừ. Cô còn làm cao cái gì. Đến xin ông đây kí hợp đồng còn ra vẻ. Cô đi thay đồ tắm vào cho tôi. Hôm nay ông đây muốn ngắm cơ thể cô.” Người đàn ông nói đầy vẻ trịch thượng mang ý vị uy hiếp.
Trần Khiêm bị thu hút quay sang nhìn. Kia không phải là Triệu Mỹ sao. Sao cô ta lại ở đây.
“Anh làm cái gì vậy.” Trần Khiêm đi nhanh qua kéo Triệu Mỹ về phía mình. Trương Mạn Ni và Chu Thần Phong cũng bước theo hắn tới.
“Tổng giám đốc Trần!” Triệu Mỹ thấy Trần Khiêm thì vui mừng, rốt cuộc cũng gặp được người quen. Hôm nay nàng đi bàn hợp đồng thì được đối tác mời đến đây. Ai ngờ anh ta làm xằng bậy, đụng chạm thì thôi đi còn bắt nàng mặc áo tắm mua vui nữa. Thật ức hiếp người quá đáng.
“Anh là thằng nào mà dám xem vào chuyện của tôi?” Người đàn ông hống hách nói. Anh ta nhìn qua một lượt mấy người vừa tới này, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Trương Mạn Ni, tươi cười nói:
“Tổng giám đốc Trương?" Không ngờ cô cũng tới, mau mau, mời cô vào trong.”
Người đàn ông này đeo một cặp kính gọng vàng, trên mặt có ghi rõ mấy chữ "lưu manh giả danh trí thức". Ý tứ lộ ra trong mắt anh ta rất trần trụi, vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bả vai của Trương Mạn Ni.
Trương Mạn Ni có vẻ hơi sợ hãi khi nhìn thấy anh ta, cô ta liền trực tiếp lui lại phía sau.
“Người anh em, anh ai vậy?” Trần Khiêm hỏi, vươn tay nắm lấy cổ tay của anh ta.
"Tôi là phó chủ tịch của Công nghiệp đồng Diệc Thần." Anh ta liếc nhìn Trần Khiêm hỏi:
"Anh là ai? Tôi và Tổng giám đốc Trương vốn là bạn cũ, chẳng cần anh phải xen vào đâu?"
“Bạn cũ cũng đâu thể đụng tay đụng chân đâu?” Trần Khiêm gạt tay anh ta qua một bên nói:
“Tôi là chủ tịch công ty Điện tử Lăng Duệ, Trần Khiêm”
"Hóa ra là anh. Mấy ngày nay tôi cứ nghe danh Trần Khiêm.. Trần Khiêm mãi." Người đàn ông chỉnh lại quần áo, đánh giá Trần Khiêm từ trên xuống dưới với vẻ mặt không mấy thân thiện và chế nhạo:
"Ở trước mặt tôi mà anh vẫn kiêu ngạo như vậy à? Ông đây là nhà cung cấp của anh đấy, anh biết không? Còn nữa, cô ta không phải là nhân viên công ty anh sao? Muốn kí hợp đồng đến mức muốn dụ tôi lên giường nữa kìa."
Người đàn ông nhìn sang Triệu Mỹ. Trần Khiêm cũng nhăn mày nhìn qua nàng. Không lẽ cô ta làm vậy thật, chắc do mình ép quá chăng. Mẹ nó, có khi nào lần này phải ăn đồ thừa không đây.
Triệu Mỹ thấy Trần Khiêm nhìn qua thì hốt hoảng vội vã giải thích:
“Tôi không có. Anh ta vu khống tôi.”
Ánh mắt Triệu Mỹ vô cùng thành khẩn. Nàng sợ Trần Khiêm hiểu lầm mình là người không đoan chính. Trần Khiêm nhìn nàng nghiền ngẫm rồi quay sang nói:
“Xem ra là anh đã nói quá rồi. Tôi tin tưởng nhân viên của mình. Nhà cung cấp thì nhà cung cấp, sao lại trở thành ông rồi?"
Nhiều người đã chú ý đến màn giới thiệu như giao đấu của hai người, họ bắt đầu đi về phía bên này.
“Tôi đã sớm nghe nói Tổng giám đốc Trần còn trẻ, hôm nay được gặp mới thấy anh ấy thực sự rất trẻ.” Một người đàn ông có giọng nói oang oang như vịt đực cà lơ phất phơ bước tới, bộ vest anh ta đang mặc cũng rộng rãi thoải mái trông không giống một người nghiêm túc. Anh ta đi đến trước mặt rồi chỉ tay vào người đàn ông nói:
"Đến anh Lý mà cũng dám xúc phạm, xem ra cái nhà máy kia của anh không cần mở nữa đâu."
Trương Mạn Ni nói nhỏ:
"Ngành công nghiệp đồng địa phương đều có một chút liên quan đến công ty của anh ta. Chúng tôi đã bắt đầu liên hệ với Công nghiệp đồng Diệc Thần để cung cấp hàng. Bên nào yếu thế thì sẽ bị chèn ép, chúng ta cần kỳ hạn trả lâu, giá cả rẻ, số lượng lại không nhiều nên tự nhiên là cần phải nương theo ý họ."
Trần Khiêm nhướng mày, hiểu được tại sao tên con ông cháu cha này lại kiêu ngạo như vậy.
“Đã hiểu ra chưa?” Lý Khải cười hề hề hỏi:
“Biết ai là ba rồi chứ?”
"Chỉ là mua một ít đồng của nhà anh mà thôi, tôi không cần nói chuyện với một phó chủ tịch như anh. Tránh ra!"
"Tôi không tránh đấy, mẹ nó ở đây cũng đâu phải là nhà anh. Tôi cũng đâu có ngăn cản anh, tôi ngăn cản Tổng giám đốc Trương cơ mà." Lý Khải nhìn Trương Mạn Ni nói:
"Hôm nay cô phải cho tôi mặt mũi đấy, đi qua bên kia uống một ly nào."
"Nhất định phải uống một ly đi. Tổng giám đốc Trương xinh đẹp, dáng chuẩn thế này, lát có muốn thay một bộ bikini để bơi không?"
"Tốt, tốt, đề xuất này tốt, tìm một bộ bikini đến đây!"
Sắc mặt Trương Mạn Ni rất khó coi, nhưng cô ta vẫn chống cự và nói:
"Phó chủ tịch Lý, hôm nay tôi đến đây là để dự tiệc khiêu vũ, chủ yếu là để giao lưu với những người làm ăn trong thành phố này. Nếu anh có gì thắc mắc thì hẹn ngày khác có thời gian gặp mặt vậy."
Nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này. Trần Khiêm không muốn phát sinh chuyện mà chỉ muốn tập trung vào thị trường, anh bước nhanh chuẩn bị rời đi. Trương Mạn Ni đi theo hai bước, không ngờ Lý Khải đột nhiên tức giận túm lấy cánh tay của Trương Mạn Ni và kéo về phía anh ta.
Tất cả điều này xảy ra quá đột ngột, Trương Mạn Ni hoảng sợ, cả người kinh ngạc hét lên.
"Mẹ nó, cô đùa với ai vậy? Cho rằng tôi là bùn loãng sao, lần trước tôi đã nể mặt cô rồi. Lần này cho cô mặt mũi cũng không cần đúng không?" Vẻ mặt Lý Khải dữ tợn, kéo Trương Mạn Ni vào trong vòng tay mình rồi mắng:
"Tổng giám đốc khốn kiếp gì chứ, trước mặt tôi thì cũng chỉ là một con điếm mà thôi."
Trần Khiêm lập tức vươn tay nắm lấy Trương Mạn Ni kéo về. Chu Thần Phong không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh ta vội vàng đứng bên cạnh Trương Mạn Ni. Triệu Mỹ cũng theo sát bên họ.
"ĐKM, anh đang tìm cái chết à? Vừa rồi tôi giới thiệu với anh còn chưa đủ rõ ràng sao?" Lý Khải hoài nghi nhìn chằm chằm Trần Khiêm. Trong suy nghĩ của anh ta, Trần Khiêm chỉ là một kẻ ngoại tỉnh đến chỗ này lập nghiệp, một ông lớn ở địa phương như mình hẳn là đáng gờm nhất.
"Có thể thấy anh Lý đã quen giở thói côn đồ, đi đâu cũng sờ mó thì cẩn thận có ngày bị chặt tay đấy." Vẻ mặt Trần Khiêm bình tĩnh nói.
"Hừ! Anh có thể làm gì tôi? Anh dám làm gì tôi chứ?" Lý Khải khinh thường nói.
Cách đó không xa có bảy, tám người đàn ông năm mươi sáu mươi tuổi đang đứng nhìn về phía bên này. Một người trong số họ nói:
"Chủ tịch Lý, hình như con trai ông có mâu thuẫn với Tổng giám đốc Trần kìa."
"Không sao đâu, đều là thanh niên ấy mà. Hơn nữa anh ta còn có thể làm gì chứ?"
"Hiện giờ nhà máy kia muốn dùng đồng thì đều phải dựa dẫm vào chủ tịch Lý. Anh ta sẽ không làm ra những chuyện hủy mất đường lui đâu."
"Chưa kể anh ta là người ngoại tỉnh!"
Mấy người này cười rất thoải mái, Trần Khiêm nhìn chằm chằm vào Lý Khải rồi cười nói:
"Làm gì à? Tôi chỉ giả làm người thượng lưu với anh một lát mà anh đã thực sự nghĩ tôi sẽ không làm chuyện hạ lưu. Mẹ nó đến đây!"
Trần Khiêm gầm lên một tiếng, giáng một cú đấm vào má Lý Khải, trước tất cả tiếng hô cảm thán cùng những ánh mắt kinh ngạc, anh ta nặng nề ngã xuống!
Cú đấm mạnh vào mặt của Lý Khải, tiếp theo anh ta ngã xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook