Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang (Dịch)
-
Chương 48
Chương 48: Cuộc sống ở Hương Giang
Anh ta không đoán trước được Dịch Gia Di đã rời giường, trên người chỉ mặc một cái áo may ô, tóc vừa gội xong còn rối tung ướt nhẹp, tóc mai hơi che khuất tầm mắt.
Dịch Gia Di đứng trong ánh đèn không quá sáng, lần đầu tiên phát hiện ra Dịch Gia Đống lớn lên vô cùng xuất sắc, khi không càm ràm, khi không bận nọ bận kia giống như cha, thật ra anh ta cũng là một chàng thanh niên đẹp trai đủ để khiến mấy cô gái lớn và mấy cô vợ trẻ đổ đứ đừ.
Người đàn ông độc thân xuất sắc ở độ tuổi này vốn nên có một cuộc sống yêu đương, thì lại phải một ngày nấu bữa sáng ba lần, một bữa đơn giản cho bản thân, một bữa cho em gái lớn mang đi làm ăn, một bữa cho em gái thứ và em trai út ăn khi đi học.
Sau đó lại đến cửa tiệm nấu cả ngày cho thực khách và các công nhân viên, buổi tối lại phải nấu một bữa cho người nhà, có đôi khi các em thèm ăn còn phải nấu bữa khuya.
Cha mẹ mất sớm nên áp lực chi phí của một đám con ghẻ trong nhà đều đè nặng lên người anh ta, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong ngoài nhà đều cần anh ta lo liệu.
Dịch Gia Đống sống giống như một siêu nhân vậy.
Dịch Gia Di chịu ảnh hưởng rất lớn từ quan niệm “phải sống vì bản thân” cảm thấy anh ta sống quá mệt, quá bất hạnh.
Dịch Gia Đống hoàn toàn không đoán trước được trong phòng khách sẽ có người, đột nhiên trông thấy một cô gái mặc đồ ngủ màu trắng, tóc tai bù xù đứng trong ánh đèn mập mờ, ánh mắt đối diện với anh ta lộ rõ vô thần và mờ mịt cũng sợ hết hồn.
Năm ngón tay của anh ta giống như cái lược cào tóc mai ra sau đầu, một tay còn lại ôm ngực, tức giận khiển trách.
“Lá gan của anh cả quá nhỏ, mệt cho anh lúc giết gà giết vịt không thấy tay run bao giờ.” Dịch Gia Di vội vàng nở nụ cười, đi ngang qua anh ta bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi mua thức ăn với Dịch Gia Đống.
Trên đường người gặp được đều khen Dịch Gia Di lớn rồi, theo anh cả ra ngoài, Dịch Gia Di đều gật đầu đáp lời, ít nhiều gì vẫn có chút áp lực xã hội.
Nhưng Dịch Gia Đống lại rất vui, giống như việc Dịch Gia Di đi chợ mua thức ăn với anh ta là một chuyện khiến người vui vẻ biết bao vậy.
Đồ nhẹ thì cho cô xách, còn đồ nặng đều ở hết trong tay anh ta, bận rộn một buổi sáng, chưa đến chín giờ Dịch Gia Di đã ăn xong bữa sáng và đạp xe đạp xuất phát.
Dịch Gia Đống đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng dần đi xa của em gái với tâm trạng phức tạp.
Lúc này, Dịch Gia Tuấn dụi mắt tèm nhèm bước ra với vẻ ngái ngủ, nhìn vẻ mất mác của anh trai, cậu bé đứng ở cửa nhà vệ sinh, giống như một đại nhân nhỏ nói: “Em gái trưởng thành rồi, độc lập rồi, không còn ỷ lại vào anh, dính lấy anh, đó là chuyện tốt, không cần mất mác đâu anh ơi.”
“Anh mất mác chỗ nào? Anh đang vui mà.” Dịch Gia Đống vội vàng thu lại tâm trạng chua xót, mắng em trai: “Em đi tè của em đi.”
Dịch Gia Tuấn bĩu môi, quay người đi vệ sinh.
Dịch Gia Đống sắp xếp lại hóa đơn tháng trước để tính lợi nhuận và chi phí trong tháng, làm tổng kết xong chi tiêu của cả gia đình và chi phí kinh doanh ở quán ăn thì em hai và em út cũng đã rửa mặt xong.
Anh ta chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa nhỏ, sau đó xuống lầu tiễn bọn trẻ ngồi xe buýt.
Tiễn hai đứa út đi cả rồi, anh ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, duỗi thắt lưng.
Tiếp theo phải tới cửa hàng, có thể chậm rãi thong thả làm việc, không vội.
Bà chủ kinh doanh món canh rắn ở quán ăn bên cạnh – Trương Vương Quế Lan vừa mua được ít lòng giá rẻ từ tiệm thịt, đang định mang về cho mèo ăn thì nhìn thấy Dịch Gia Đống, mới dừng chân hỏi anh ta: “Lại tiễn các em bắt xe buýt hả?”
“Vâng.” Dịch Gia Đống có phần trên cơ thể cường tráng, lớn lên lại tuấn tú đẹp trai, nếu không phải luôn chải tóc ra sau gáy, quần áo ăn mặc cũng tùy tiện thì thật ra anh ta chính là một tiểu sinh tuấn tú vô cùng trẻ tuổi, có thể làm thần tượng của nữ giới trưởng thành.
(Bản dịch thuộc team Tiểu Miêu. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi truyện của team mình.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook