Chương 14: Chân tướng!

Nghèo khó khiến cô vứt bỏ toàn bộ tạp niệm.

Khi vào cảnh cục, mấy người Lưu Gia Minh vẫn hi hi ha ha, nhưng khi vòng vào khu tiếp đón báo cảnh sát ở tầng một lại đột nhiên im lặng.

Dịch Gia Di thò đầu nhìn qua mới phát hiện thấy một người đàn ông ăn mặc bụi bặm, ngồi trên ghế công cộng sát tường, mái tóc ngắn hơi bóng dầu rối tung, ánh mắt nhìn phía trước dại ra, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.

Lưu Gia Minh đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, thấp giọng bảo: “Người duy nhất bị tình nghi giết người hiện tại, chồng của Trương Phụng Vân.”

Hiện giờ đã là người góa vợ rồi.

Dịch Gia Di mím môi, lén nhìn chằm chằm vào chồng nạn nhân một lúc, người đó bất động giống như một pho tượng chó nhà có tang, không có một chút sức sống nào cả.

Cô thu lại tầm mắt, nhẹ tay nhẹ chân theo Phương Trấn Nhạc đi về phía khu thẩm vấn.

Khi lại nhìn thấy hung thủ bị áp giải đi đằng trước, đột nhiên cô cảm thấy không còn sợ như vậy nữa, chỗ bị đánh trên bả vai dường như cũng không còn nóng rát nữa.

Lâm Vượng Cửu mang con dao lên tầng đưa tới bộ phận giám định pháp y, chặn đồng nghiệp đang chuẩn bị tan làm quay về phòng xét nghiệm.

Ông ta canh ngay ở cửa đợi kết quả xét nghiệm giống như một người giám công, thi thoảng lại nâng mắt liếc qua phòng xét nghiệm, xem người bên trong có đang nghiêm túc làm việc hay không.

Dịch Gia Di làm ghi chép đơn giản, tường thuật lại việc tại sao mình lại xuất hiện ở hiện trường gây án, sao lại phát hiện ra hung khí, rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.

Cô sợ đám người Phương Trấn Nhạc cảm thấy mình không hiểu chuyện nghi thần nghi quỷ, chỉ tùy tiện thẩm vấn và dạy dỗ hung thủ vài câu đã thả người ra, nên đợi bên ngoài phòng thẩm vấn, cúi đầu suy nghĩ nếu phía cảnh sát định thả người thì nên giữ hung thủ lại thế nào.

Trong đầu cô sắp xếp lại vô số ngôn ngữ, điều động toàn bộ năng lực viết văn suốt chín năm giáo dục bắt buộc và công pháp viết luận văn tốt nghiệp ở đại học của mình ra sử dụng, lại cảm thấy mấy lý do đó đều sơ hở trăm chỗ, quá gượng gạo và kỳ quái.

Cô cũng không cảm thấy mình nói hung thủ cười kỳ quái là có thể thuyết phục được Phương Trấn Nhạc nghi ngờ đối phương là hung thủ.

Vẫn phải bịa ra chút tội danh cho hung thủ nữa.

Dịch Gia Di vắt hết óc nghĩ phải hắt nước bẩn lên người hung thủ thế nào mới có thể khiến phía cảnh sát cảm thấy đối phương khả nghi thì trong phòng thẩm vấn đã có chút bất ngờ không tưởng được…

“Tên?” Lưu Gia Minh thu lại ánh mắt hoa đào hoạt bát, trừng mắt nhìn người gầy trước mặt với vẻ dữ tợn, vẻ mặt hung ác.

“Vương Tân Lai.” Người gầy có hơi đứng ngồi không yên, mông như chạm phải đinh, ông ta vừa trả lời câu hỏi vừa đảo tròng mắt láo liên nhìn xung quanh, giống như đang lo lắng đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người đấm ông ta vậy.

Lưu Gia Minh thấy ông ta như thế cũng biết trên người ông ta dính bao nhiêu chuyện.

Người này cũng không biết đã làm ra án trộm gà bắt chó gì, trong đầu chắc chắn không chứa đựng suy nghĩ tốt gì. Người làm ra được loại chuyện cười kỳ quái với hiện trường gây án và cảnh sát đang tìm kiếm vật chứng này, đa phần không phải loại tốt đẹp gì.

Hơn nữa bị dqd hô một tiếng đã bỏ chạy còn dám tấn công cảnh sát ngay trước mặt cảnh sát…

Cho dù lúc Vương Tân Lai đánh người cũng không biết dqd là cảnh sát, nhưng đánh con gái ngay trước mặt cảnh sát còn bỏ chạy cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Kiểu gì cũng phải từ từ tra hỏi, dạy dỗ một phen.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Gia Minh càng kém hơn, tức giận quát người: “Giết người xong lại chạy về nhìn cảnh sát điều tra chứng cứ, diễu võ dương oai, để thỏa mãn tâm lý biến thái của ông có đúng không?”

“Không có không có mà, sir, tôi không phải mà.” Sắc mặt của Vương Tân Lai đột nhiên tái nhợt, say rượu cộng thêm cả ngày liền mất hồn mất vía, sợ hãi đang xen khiến lúc này ông ta đã có hơi lao lực quá độ.

Sẩm tối ông ta mới dám quay về nhìn chính là vì muốn nhân lúc cảnh sát tìm vật chứng kết thúc mà tiếp cận khu phong tỏa, nhân lúc ông già nghễnh ngãng đi tới chợ đêm nhặt ve chai để tìm lại con dao đã làm mất.

Nào có biết sẽ bị bắt đâu?

Cô cảnh sát kia nói ông ta cười, ông ta khóc còn chẳng kịp đây, nào còn biết cười nữa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương