[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
-
Chương 8: Đi Thành Phố (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu thật sự dễ giải quyết, anh vợ ông ấy cũng đã không bị treo nhiều ngày ở trong bệnh viện như vậy.
"Để nói sau đi, chờ ngày mai ba qua xem thế nào, nhà chúng ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, mà nhà cậu cả các con cũng đã dùng hết tiền tiết kiệm."
Hạ Chí Dân đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, cuối cùng không lấy lại được năm nghìn đồng này thì thôi đi, cùng lắm là ông ấy nhận thêm công việc thợ mộc. Trải qua sự việc của Lý Tú Cầm, Hạ Chí Dân đã có một cách hiểu mới về cuộc sống, đó chính là "Còn sống là tốt", chỉ khi con người ta còn sống thì mới có hy vọng, bây giờ lão đại lão Nhị đều đã thi đỗ đại học, chỉ cần kiên trì thêm mấy năm nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Chí Dân lên đường đi vào thành phố, ông ấy phải vào thị trấn, bắt xe đi lên huyện, lại bắt xe từ huyện đi lên thành phố, lúc đến bệnh viện đã là hơn chín giờ.
Sau khi điều trị tích cực, tình trạng của Lý Quốc Phú đã trở nên tốt hơn nhiều, các vết trầy xước trên người đều đã đóng vảy, mắt đã mở và có ý thức, nhưng vẫn chưa thể đứng dậy, theo như lời bác sĩ giải thích, nhiều khả năng là ông ấy sẽ bị liệt.
Hạ Chí Dân không khỏi thở dài, cũng không kể cho Lý Quốc Phú nghe chuyện vợ mình tự tử, sợ làm gia tăng gánh nặng trong lòng ông ấy. Nhân lúc Lý Quốc Phú nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ấy gọi Dương Hương Chi và Lý Quảng Hải ra khỏi phòng bệnh nói chuyện.
"Quảng Hải, chuyện của ba cháu không thể kết thúc như vậy được, bị thương trong quá trình làm việc được gọi là tai nạn lao động, công trường phải chịu trách nhiệm này."
Kể từ lúc ba mình xảy ra chuyện, Lý Quảng Hải chưa từng được một giấc ngủ ngon, vay tiền, chạy ra ngoài công trường đều là anh ấy cả. Hiện tại, hai vành mắt của anh ấy đã đen thui.
"Dượng à, cháu biết bên công trường phải chịu trách nhiệm, nhưng người ta không thèm tiếp cháu, đi tới còn cho người cầm xẻng cầm gậy đuổi cháu ra ngoài, dượng xem, tay cháu đã bị bọn họ đánh đến tím bầm rồi."
Lý Quảng Hải vừa nói, vừa giơ cánh tay bị thương ra cho Hạ Chí Dân nhìn, cánh tay bị tím bầm lại, nhìn có vẻ là vết thương rất nặng.
"Đám người này đúng là coi trời bằng vung mà, nếu bọn họ đã không nhân nghĩa, chúng ta lại càng không thể bỏ qua, đi báo cảnh sát đi, dù sao ba cháu cũng đã bị như vậy rồi, người chân trần không sợ mang giày, dượng cũng không tin là luật pháp không quản được bọn họ."
Dương Hương Chi đỏ bừng mắt đứng nghe rất lâu, nhưng đến lúc nghe Hạ Chí Dân nói muốn đi báo cảnh sát, bà ấy lại hơi do dự.
"Tôi thấy đám người đó đều rất kiêu căng, nếu chúng ta đi báo cảnh sát, liệu có bị bọn họ gây phiền toái không."
Bây giờ chồng đã liệt, nếu con trai có bất trắc gì, bà ấy thật sự không thể sống nổi nữa.
Hạ Chí Dân không ngờ Dương Hương Chi lại có suy nghĩ này, nhưng phụ nữ rất nhát gan, ông ấy có thể hiểu được.
"Chị dâu, nếu chúng ta không báo cảnh sát, chẳng phải là sẽ khiến đám người đó càng kiêu căng hơn? Đáng lẽ là bọn họ phải chịu trách nhiệm ngay từ đầu, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua chỉ vì sợ được, như vậy chẳng phải là đại ca sẽ chịu khổ vô ích hay sao?"
"Tôi không biết, tôi chỉ không muốn nhà chúng tôi gặp thêm rắc rối nữa."
Nói xong, bà ấy che miệng khóc, Lý Quảng Hải đưa tay vỗ vỗ vào trên bả vai của mẹ mình, lẳng lặng an ủi bà ấy.
Hạ Chí Dân thầm thở dài, nhìn về phía cháu trai Lý Quảng Hải, hỏi: “Quảng Hải, cháu nói cho dượng biết xem trong lòng cháu nghĩ thế nào, rốt cuộc có báo cảnh sát không?"
Dù sao Lý Quảng Hải cũng là người tuổi trẻ, có tinh thần không chịu thua của người tuổi trẻ.
Nếu thật sự dễ giải quyết, anh vợ ông ấy cũng đã không bị treo nhiều ngày ở trong bệnh viện như vậy.
"Để nói sau đi, chờ ngày mai ba qua xem thế nào, nhà chúng ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, mà nhà cậu cả các con cũng đã dùng hết tiền tiết kiệm."
Hạ Chí Dân đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, cuối cùng không lấy lại được năm nghìn đồng này thì thôi đi, cùng lắm là ông ấy nhận thêm công việc thợ mộc. Trải qua sự việc của Lý Tú Cầm, Hạ Chí Dân đã có một cách hiểu mới về cuộc sống, đó chính là "Còn sống là tốt", chỉ khi con người ta còn sống thì mới có hy vọng, bây giờ lão đại lão Nhị đều đã thi đỗ đại học, chỉ cần kiên trì thêm mấy năm nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Chí Dân lên đường đi vào thành phố, ông ấy phải vào thị trấn, bắt xe đi lên huyện, lại bắt xe từ huyện đi lên thành phố, lúc đến bệnh viện đã là hơn chín giờ.
Sau khi điều trị tích cực, tình trạng của Lý Quốc Phú đã trở nên tốt hơn nhiều, các vết trầy xước trên người đều đã đóng vảy, mắt đã mở và có ý thức, nhưng vẫn chưa thể đứng dậy, theo như lời bác sĩ giải thích, nhiều khả năng là ông ấy sẽ bị liệt.
Hạ Chí Dân không khỏi thở dài, cũng không kể cho Lý Quốc Phú nghe chuyện vợ mình tự tử, sợ làm gia tăng gánh nặng trong lòng ông ấy. Nhân lúc Lý Quốc Phú nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ấy gọi Dương Hương Chi và Lý Quảng Hải ra khỏi phòng bệnh nói chuyện.
"Quảng Hải, chuyện của ba cháu không thể kết thúc như vậy được, bị thương trong quá trình làm việc được gọi là tai nạn lao động, công trường phải chịu trách nhiệm này."
Kể từ lúc ba mình xảy ra chuyện, Lý Quảng Hải chưa từng được một giấc ngủ ngon, vay tiền, chạy ra ngoài công trường đều là anh ấy cả. Hiện tại, hai vành mắt của anh ấy đã đen thui.
"Dượng à, cháu biết bên công trường phải chịu trách nhiệm, nhưng người ta không thèm tiếp cháu, đi tới còn cho người cầm xẻng cầm gậy đuổi cháu ra ngoài, dượng xem, tay cháu đã bị bọn họ đánh đến tím bầm rồi."
Lý Quảng Hải vừa nói, vừa giơ cánh tay bị thương ra cho Hạ Chí Dân nhìn, cánh tay bị tím bầm lại, nhìn có vẻ là vết thương rất nặng.
"Đám người này đúng là coi trời bằng vung mà, nếu bọn họ đã không nhân nghĩa, chúng ta lại càng không thể bỏ qua, đi báo cảnh sát đi, dù sao ba cháu cũng đã bị như vậy rồi, người chân trần không sợ mang giày, dượng cũng không tin là luật pháp không quản được bọn họ."
Dương Hương Chi đỏ bừng mắt đứng nghe rất lâu, nhưng đến lúc nghe Hạ Chí Dân nói muốn đi báo cảnh sát, bà ấy lại hơi do dự.
"Tôi thấy đám người đó đều rất kiêu căng, nếu chúng ta đi báo cảnh sát, liệu có bị bọn họ gây phiền toái không."
Bây giờ chồng đã liệt, nếu con trai có bất trắc gì, bà ấy thật sự không thể sống nổi nữa.
Hạ Chí Dân không ngờ Dương Hương Chi lại có suy nghĩ này, nhưng phụ nữ rất nhát gan, ông ấy có thể hiểu được.
"Chị dâu, nếu chúng ta không báo cảnh sát, chẳng phải là sẽ khiến đám người đó càng kiêu căng hơn? Đáng lẽ là bọn họ phải chịu trách nhiệm ngay từ đầu, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua chỉ vì sợ được, như vậy chẳng phải là đại ca sẽ chịu khổ vô ích hay sao?"
"Tôi không biết, tôi chỉ không muốn nhà chúng tôi gặp thêm rắc rối nữa."
Nói xong, bà ấy che miệng khóc, Lý Quảng Hải đưa tay vỗ vỗ vào trên bả vai của mẹ mình, lẳng lặng an ủi bà ấy.
Hạ Chí Dân thầm thở dài, nhìn về phía cháu trai Lý Quảng Hải, hỏi: “Quảng Hải, cháu nói cho dượng biết xem trong lòng cháu nghĩ thế nào, rốt cuộc có báo cảnh sát không?"
Dù sao Lý Quảng Hải cũng là người tuổi trẻ, có tinh thần không chịu thua của người tuổi trẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook