[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
-
Chương 25: Nhà Họ Hạ Bán Tạp Hóa (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Tú Cầm nhìn ra con gái lớn không thích nghe đề tài này, vội giúp cô ấy chuyển đề tài sang trên người cháu trai: “Tiểu Hòa còn nhỏ tuổi hơn Quảng Hải, quả là không phải vội như Quảng Hải, hôm nay trở về em sẽ nhờ người nhìn xem, có người thích hợp sẽ giới thiệu cho Quảng Hải."
Ăn cơm xong, các trưởng bối lại tiếp tục trò chuyện, mấy chị em cùng thu dọn bàn ăn và phòng bếp, Dương Hương Chi đi vào trong phòng cầm sáu nghìn đồng đi ra, trong đó có năm nghìn đồng là trả lại cho Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân, ngoài ra còn một nghìn đồng là phần thưởng cho Hạ Lâm thi đỗ đại học, kỳ thực cũng là để bù đắp cho chuyện của Lý Tú Cầm.
Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân tự nhiên không có khả năng nhận một nghìn đồng kia, hai người từ chối mãi, cuối cùng dưới sự kiên trì của Dương Hương Chi và Lý Quốc Phú, cũng chịu nhận một trăm đồng. Năm Hạ Hòa thi đỗ đại học, cậu mợ cũng cho một trăm đồng.
Nhà họ Hạ sáu miệng ăn cũng không ở lại ăn cơm tối nữa, buổi chiều bọn họ trở về. Sau đó, Hạ Chí Dân tới nhà trưởng thôn trả lại ba nghìn đồng đã vay kia, cũng đề cập tới chuyện sửa nhà.
Nhà họ Hạ chỉ có ba gian nhà, có tường bao quanh sân nhà. Giờ bọn họ phải xây thêm một gian phòng nhỏ bên ngoài tường viện, trưởng thôn đồng ý đồng ý cho bọn họ chiếm dùng một phần đất tư.
Hạ Chí Dân nhờ người thợ xây mình quen tới, tranh thủ xây trong vòng hai ngày. Đến lúc này, người trong thôn Thủy Liễu mới biết, nhà họ Hạ muốn mở tiệm tạp hóa.
"Chẳng phải khoảng thời gian trước bọn họ mới xích mích với Lưu Xuân Bình vì chuyện mượn tiền cơ mà, sao giờ còn có dư tiền mở tiệm?"
"Nghe nói anh trai của Tú Cầm xuất viện rồi, không những không bị liệt, còn được đội thi công kia bồi thường cho một khoản tiền, chắc vậy nên có tiền trả lại."
"Mở cửa tiệm có thể kiếm tiền được không?"
"Chắc là có, trong nhà nấu ăn hết dầu hết muối gì đó chạy ra mua cũng tiện, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, chẳng lẽ còn có thể hại người?"
Chuyện xây nhà giao cho thợ xây, Hạ Chí Dân rảnh rỗi sẽ theo dõi tiến độ, trời mùa hè oi bức, mọi người đều thức khuya dậy sớm làm việc, giữa trưa nghỉ ngơi, trực tiếp trải chiếu xuống dưới đất nghỉ ngơi, cơm trưa do nhà họ Hạ lo, có thịt, có rau, có chè đậu xanh không hạn chế, chè đặt ở trong nước giếng ướp lạnh, vừa dễ tiêu hóa vừa giải nhiệt.
Chưa đầy hai ngày, một gian phòng có diện tích khoảng mười mét đã được xây xong, có cửa sổ, cửa sau thông với nhà bọn họ. Hạ Chí Dân tìm chiếc máy cày lái lên huyện thành tìm Chu Thành Quý, chở kệ hàng và tủ bày hàng trở về.
Chiếc tủ làm bằng gỗ màu vàng nhạt, mặt kính thủy tinh, tuy là đồ bị loại bỏ ở cửa hàng của Chu Thành Quý, nhưng thoạt nhìn không hề cũ, ít nhất là mới đến chín phần, sau khi kê vào trong phòng, Lý Tú Cầm cầm khăn lông lau đi lau lại, coi nó như bảo bối.
"Mấy cái tủ này mà bỏ tiền ra mua chắc đắt lắm nhỉ?"
"Lại chẳng, gỗ là gỗ tốt, mặt kính này cũng đắt tiền."
"Vậy chúng ta phải cám ơn người ta mới được, cũng không thể để người ta giúp mình không công."
Hạ Chí Dân đồng ý với ý kiến của vợ, nhưng ông ấy cũng biết, Chu Thành Quý thật tâm thật ý giúp đỡ bọn họ, không cầu hồi báo gì cả, dù sao cũng là anh em cùng lớn lên bên nhau, quá khách sáo cũng khiến đối phương không vui.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Chí Dân đi lên huyện thành lấy hàng, bốn chị em gái ở nhà bày biện tiệm nhỏ, Hạ Lâm cống hiến mấy tờ áp phích ngôi sao cô ấy thích nhất ra dán ở ngoài cửa, có Nhóm Tiểu Hổ, Lê Minh và Chu Tuệ Mẫn.
(*)Nhóm Tiểu Hổ, gồm ba thành viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90.
Lý Tú Cầm nhìn ra con gái lớn không thích nghe đề tài này, vội giúp cô ấy chuyển đề tài sang trên người cháu trai: “Tiểu Hòa còn nhỏ tuổi hơn Quảng Hải, quả là không phải vội như Quảng Hải, hôm nay trở về em sẽ nhờ người nhìn xem, có người thích hợp sẽ giới thiệu cho Quảng Hải."
Ăn cơm xong, các trưởng bối lại tiếp tục trò chuyện, mấy chị em cùng thu dọn bàn ăn và phòng bếp, Dương Hương Chi đi vào trong phòng cầm sáu nghìn đồng đi ra, trong đó có năm nghìn đồng là trả lại cho Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân, ngoài ra còn một nghìn đồng là phần thưởng cho Hạ Lâm thi đỗ đại học, kỳ thực cũng là để bù đắp cho chuyện của Lý Tú Cầm.
Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân tự nhiên không có khả năng nhận một nghìn đồng kia, hai người từ chối mãi, cuối cùng dưới sự kiên trì của Dương Hương Chi và Lý Quốc Phú, cũng chịu nhận một trăm đồng. Năm Hạ Hòa thi đỗ đại học, cậu mợ cũng cho một trăm đồng.
Nhà họ Hạ sáu miệng ăn cũng không ở lại ăn cơm tối nữa, buổi chiều bọn họ trở về. Sau đó, Hạ Chí Dân tới nhà trưởng thôn trả lại ba nghìn đồng đã vay kia, cũng đề cập tới chuyện sửa nhà.
Nhà họ Hạ chỉ có ba gian nhà, có tường bao quanh sân nhà. Giờ bọn họ phải xây thêm một gian phòng nhỏ bên ngoài tường viện, trưởng thôn đồng ý đồng ý cho bọn họ chiếm dùng một phần đất tư.
Hạ Chí Dân nhờ người thợ xây mình quen tới, tranh thủ xây trong vòng hai ngày. Đến lúc này, người trong thôn Thủy Liễu mới biết, nhà họ Hạ muốn mở tiệm tạp hóa.
"Chẳng phải khoảng thời gian trước bọn họ mới xích mích với Lưu Xuân Bình vì chuyện mượn tiền cơ mà, sao giờ còn có dư tiền mở tiệm?"
"Nghe nói anh trai của Tú Cầm xuất viện rồi, không những không bị liệt, còn được đội thi công kia bồi thường cho một khoản tiền, chắc vậy nên có tiền trả lại."
"Mở cửa tiệm có thể kiếm tiền được không?"
"Chắc là có, trong nhà nấu ăn hết dầu hết muối gì đó chạy ra mua cũng tiện, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, chẳng lẽ còn có thể hại người?"
Chuyện xây nhà giao cho thợ xây, Hạ Chí Dân rảnh rỗi sẽ theo dõi tiến độ, trời mùa hè oi bức, mọi người đều thức khuya dậy sớm làm việc, giữa trưa nghỉ ngơi, trực tiếp trải chiếu xuống dưới đất nghỉ ngơi, cơm trưa do nhà họ Hạ lo, có thịt, có rau, có chè đậu xanh không hạn chế, chè đặt ở trong nước giếng ướp lạnh, vừa dễ tiêu hóa vừa giải nhiệt.
Chưa đầy hai ngày, một gian phòng có diện tích khoảng mười mét đã được xây xong, có cửa sổ, cửa sau thông với nhà bọn họ. Hạ Chí Dân tìm chiếc máy cày lái lên huyện thành tìm Chu Thành Quý, chở kệ hàng và tủ bày hàng trở về.
Chiếc tủ làm bằng gỗ màu vàng nhạt, mặt kính thủy tinh, tuy là đồ bị loại bỏ ở cửa hàng của Chu Thành Quý, nhưng thoạt nhìn không hề cũ, ít nhất là mới đến chín phần, sau khi kê vào trong phòng, Lý Tú Cầm cầm khăn lông lau đi lau lại, coi nó như bảo bối.
"Mấy cái tủ này mà bỏ tiền ra mua chắc đắt lắm nhỉ?"
"Lại chẳng, gỗ là gỗ tốt, mặt kính này cũng đắt tiền."
"Vậy chúng ta phải cám ơn người ta mới được, cũng không thể để người ta giúp mình không công."
Hạ Chí Dân đồng ý với ý kiến của vợ, nhưng ông ấy cũng biết, Chu Thành Quý thật tâm thật ý giúp đỡ bọn họ, không cầu hồi báo gì cả, dù sao cũng là anh em cùng lớn lên bên nhau, quá khách sáo cũng khiến đối phương không vui.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Chí Dân đi lên huyện thành lấy hàng, bốn chị em gái ở nhà bày biện tiệm nhỏ, Hạ Lâm cống hiến mấy tờ áp phích ngôi sao cô ấy thích nhất ra dán ở ngoài cửa, có Nhóm Tiểu Hổ, Lê Minh và Chu Tuệ Mẫn.
(*)Nhóm Tiểu Hổ, gồm ba thành viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook