[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng
-
Chương 23: Người Thực (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mới đầu bọn họ cứ nghĩ mở cửa hàng phải tốn rất nhiều tiền, giờ có Chu Thành Quý giúp đỡ, bọn họ cũng tiết kiệm được kha khá. Mấy trăm đồng, cho dù trong nhà tạm thời chưa lấy ra được, bọn họ có bán lương thực đi cũng phải xoay xở.
Lý Tú Cầm đồng ý với kế hoạch của chồng, nhưng bà ấy không nghĩ đến chuyện bán lương thực, mà chỗ bà ấy còn có một đôi hoa tai bằng vàng, là món quà chồng bà ấy tặng năm 30 tuổi, có thể mang đi cầm, chờ sau này có tiền lại chuộc về.
"Tuyệt vời, chúng ta thật sự sắp mở cửa hàng rồi."
Bốn chị em đều rất hào hứng, Hạ Lâm còn kể cho chị cả và em tư nghe mình đến cửa hàng của Chu Thành Quý, với cả hai lon nước ngọt, lúc ấy các cô không uống mà mang về.
"Chúng ta cùng chia nhau uống đi, ba mẹ cũng uống."
Hạ Văn tỏa sáng hai mắt nhìn lon nước có gas này, cô ấy lớn thế này còn chưa từng uống nước ngọt, chỉ từng nghe bạn bè kể lại, nói là hương vị của nước có gas giống như thuốc bắc, còn sùi bọt ở trong miệng.
Hạ Chí Dân xua xua tay nói mình không uống, cười nói với Lý Tú Cầm: “Một lon nhỏ thế này mà cũng ba đồng tiền, còn đắt hơn cả một bát mì sợi."
Một bát mỳ rau chỉ có giá một đồng năm hào, nghe ý của Chu Thành Quý, trẻ con trên huyện rất thích thích này, một ngày có thể bán được mấy chục lon, ngoài cảm khái người trên huyện có tiền ra, bọn họ cũng không còn ý nghĩ gì khác.
Lý Tú Cầm tặc lưỡi khen ngợi mấy câu, cũng nói mình không uống, đồ đắt tiền thế này tự nhiên phải để dành cho các con uống.
Hạ Văn đi vào bếp lấy sáu chiếc bát con ra, chia hai lon nước ngọt vào sáu chiếc bát, nước ngọt màu nâu đậm sủi bọt lên trong bát, uống một ngụm chỉ cảm thấy ngọt ngào, còn có cảm giác không nói ra được thành lời, dù sao uống xong cũng muốn uống thêm.
Hạ Chí Dân và Lý Tú Cầm thấy các con gái uống vui vẻ, cũng đưa bát của mình qua. Hạ Thanh và Hạ Hòa đều từ chối, còn lại đều nhường cho hai chị em Hạ Lâm, Hạ Văn.
Hạ Hòa là chị cả, nhường cho em gái là chuyện rất bình thường, nhưng Hạ Thanh là lão Tam lại cũng không cần, làm mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái, Hạ Thanh bật cười giải thích nói: “Con không thích vị này lắm, nếu mọi người thích, chờ sau này làm ăn khấm khá, chúng ta cũng có thể nhập nước ngọt trở về bán."
Chờ vài năm nữa, những thứ tưởng chừng như quý giá ở thời điểm này đều không đáng là gì, lúc đó vật giá tăng lên, lon nước có gas lúc này bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua, lại trở thành một trong những thứ rẻ nhất.
Hai vợ chồng Hạ Chí Dân và Lý Tú Cầm, một người định bán lương thực một người định bán đồ trang sức, cuối cùng cả hai người đều không cần phải dùng tới cách này. Bởi vì Lý Quốc Phú xuất viện, Lý Tú Cầm dẫn chồng con trở về nhà thăm anh trai, chị dâu em chồng cùng ôm lấy nhau khóc lóc vì một loạt những gặp trắc gia đình mình gặp phải trong cuộc sống.
"Tú Cầm, chị đã nghe Quảng Hải kể chuyện của em rồi, em không biết trong lòng chị khó chịu đến mức nào đâu, chị chỉ nghĩ rốt cuộc nhà mình đã chọc phải thứ gì, sao lại gặp nhiều trắc trở đến vậy."
"Không sao đâu chị dâu, chị xem, cả em và đại ca đều là hữu kinh vô hiểm, gặp đại nạn không chết chắc chắn sẽ có phúc báo, sau này nhất định sẽ bình an."
"Đúng vậy, cũng may là anh trai em không trở thành người thực vật, bây giờ không những tỉnh lại, còn có thể chống gậy đi được mấy bước, được vậy chị đã thỏa mãn rồi."
Lý Quốc Phú ngồi ở trên ghế nghe mọi người nói chuyện, ngày hè nóng bức, nhưng trên ghế ông ấy ngồi vẫn phải lót một lớp đệm bông, đây cũng là hậu di chứng để lại, cũng giống như bị bệnh viêm khớp xương hay phong thấp, thể chất trở nên kém đi.
Khác với mọi người thổn thức, bản thân Lý Quốc Phú có suy nghĩ thoáng hơn, trước khi xuất viện ông ấy đã làm giám định mức độ thương tật, ông ấy bị mất khả năng lao động và không thể lo liệu cho một phần cuộc sống của mình, tòa phán định bên đội thi công phải bồi thường cho ông ấy hai mươi nghìn đồng, cộng thêm mười vạn còn thừa lại lúc trước là được ba mươi nghìn đồng.
Mới đầu bọn họ cứ nghĩ mở cửa hàng phải tốn rất nhiều tiền, giờ có Chu Thành Quý giúp đỡ, bọn họ cũng tiết kiệm được kha khá. Mấy trăm đồng, cho dù trong nhà tạm thời chưa lấy ra được, bọn họ có bán lương thực đi cũng phải xoay xở.
Lý Tú Cầm đồng ý với kế hoạch của chồng, nhưng bà ấy không nghĩ đến chuyện bán lương thực, mà chỗ bà ấy còn có một đôi hoa tai bằng vàng, là món quà chồng bà ấy tặng năm 30 tuổi, có thể mang đi cầm, chờ sau này có tiền lại chuộc về.
"Tuyệt vời, chúng ta thật sự sắp mở cửa hàng rồi."
Bốn chị em đều rất hào hứng, Hạ Lâm còn kể cho chị cả và em tư nghe mình đến cửa hàng của Chu Thành Quý, với cả hai lon nước ngọt, lúc ấy các cô không uống mà mang về.
"Chúng ta cùng chia nhau uống đi, ba mẹ cũng uống."
Hạ Văn tỏa sáng hai mắt nhìn lon nước có gas này, cô ấy lớn thế này còn chưa từng uống nước ngọt, chỉ từng nghe bạn bè kể lại, nói là hương vị của nước có gas giống như thuốc bắc, còn sùi bọt ở trong miệng.
Hạ Chí Dân xua xua tay nói mình không uống, cười nói với Lý Tú Cầm: “Một lon nhỏ thế này mà cũng ba đồng tiền, còn đắt hơn cả một bát mì sợi."
Một bát mỳ rau chỉ có giá một đồng năm hào, nghe ý của Chu Thành Quý, trẻ con trên huyện rất thích thích này, một ngày có thể bán được mấy chục lon, ngoài cảm khái người trên huyện có tiền ra, bọn họ cũng không còn ý nghĩ gì khác.
Lý Tú Cầm tặc lưỡi khen ngợi mấy câu, cũng nói mình không uống, đồ đắt tiền thế này tự nhiên phải để dành cho các con uống.
Hạ Văn đi vào bếp lấy sáu chiếc bát con ra, chia hai lon nước ngọt vào sáu chiếc bát, nước ngọt màu nâu đậm sủi bọt lên trong bát, uống một ngụm chỉ cảm thấy ngọt ngào, còn có cảm giác không nói ra được thành lời, dù sao uống xong cũng muốn uống thêm.
Hạ Chí Dân và Lý Tú Cầm thấy các con gái uống vui vẻ, cũng đưa bát của mình qua. Hạ Thanh và Hạ Hòa đều từ chối, còn lại đều nhường cho hai chị em Hạ Lâm, Hạ Văn.
Hạ Hòa là chị cả, nhường cho em gái là chuyện rất bình thường, nhưng Hạ Thanh là lão Tam lại cũng không cần, làm mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái, Hạ Thanh bật cười giải thích nói: “Con không thích vị này lắm, nếu mọi người thích, chờ sau này làm ăn khấm khá, chúng ta cũng có thể nhập nước ngọt trở về bán."
Chờ vài năm nữa, những thứ tưởng chừng như quý giá ở thời điểm này đều không đáng là gì, lúc đó vật giá tăng lên, lon nước có gas lúc này bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua, lại trở thành một trong những thứ rẻ nhất.
Hai vợ chồng Hạ Chí Dân và Lý Tú Cầm, một người định bán lương thực một người định bán đồ trang sức, cuối cùng cả hai người đều không cần phải dùng tới cách này. Bởi vì Lý Quốc Phú xuất viện, Lý Tú Cầm dẫn chồng con trở về nhà thăm anh trai, chị dâu em chồng cùng ôm lấy nhau khóc lóc vì một loạt những gặp trắc gia đình mình gặp phải trong cuộc sống.
"Tú Cầm, chị đã nghe Quảng Hải kể chuyện của em rồi, em không biết trong lòng chị khó chịu đến mức nào đâu, chị chỉ nghĩ rốt cuộc nhà mình đã chọc phải thứ gì, sao lại gặp nhiều trắc trở đến vậy."
"Không sao đâu chị dâu, chị xem, cả em và đại ca đều là hữu kinh vô hiểm, gặp đại nạn không chết chắc chắn sẽ có phúc báo, sau này nhất định sẽ bình an."
"Đúng vậy, cũng may là anh trai em không trở thành người thực vật, bây giờ không những tỉnh lại, còn có thể chống gậy đi được mấy bước, được vậy chị đã thỏa mãn rồi."
Lý Quốc Phú ngồi ở trên ghế nghe mọi người nói chuyện, ngày hè nóng bức, nhưng trên ghế ông ấy ngồi vẫn phải lót một lớp đệm bông, đây cũng là hậu di chứng để lại, cũng giống như bị bệnh viêm khớp xương hay phong thấp, thể chất trở nên kém đi.
Khác với mọi người thổn thức, bản thân Lý Quốc Phú có suy nghĩ thoáng hơn, trước khi xuất viện ông ấy đã làm giám định mức độ thương tật, ông ấy bị mất khả năng lao động và không thể lo liệu cho một phần cuộc sống của mình, tòa phán định bên đội thi công phải bồi thường cho ông ấy hai mươi nghìn đồng, cộng thêm mười vạn còn thừa lại lúc trước là được ba mươi nghìn đồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook