*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phương Thanh Nghiên vô cùng hâm mộ.
Cô cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, sau đó không tiếc bất cứ giá nào đuổi theo bước chân của chị gái.

Vì chứng minh với cha mẹ rằng mình không kém chị, cũng không làm mất mặt gai đình.
Nhưng tất cả cũng không có thay đổi quá lớn.
Trong lòng cô càng ngày càng không công bằng, bắt đầu âm thầm tranh đoạt với chị gái, bao gồm cả người đàn ông đang theo đuổi chị gái kia.
Một người đàn ông nhiều tiền thành thục lại đẹp trai, tính cách cũng được xưng tụng là hoàn mỹ! Cô cho rằng mị lực của mình hấp dẫn người đàn ông này thay đổi tâm ý, lại không nghĩ bối cảnh của người đàn ông này chỉ là một cái vỏ rỗng, hết thảy đều là âm mưu!
Không theo đuổi được chị gái thì xuống tay chỗ em gái.

Cô cứ ngu ngốc như thế rơi vào bẫy, cuối cùng gánh trên lưng món nợ kếch xù mà vào ngục giam, chôn vùi tiền đồ cả đời...
Trầm cảm tích tụ thành bệnh, ở tù năm thứ ba, cô liền bệnh nặng qua đời.
Hồi tưởng cả đời này, Phương Thanh Nghiên thật sự không hiểu rõ lắm.

Từ nhỏ cô rất thông minh, lại chịu cực chịu khổ mà lớn lên, mọi mặt đều rất ưu tú.

Nếu không đã chẳng lột xác nhanh chóng trở thành thiên kiêm nhà giàu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Vậy mà lại điêu tàn chỉ vì một tên cặn bã.
Ở trong ngục mấy năm, đầu óc cô bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh, cô hồi tưởng lại quá khứ, không ngừng nhìn kỹ chính mình, phát hiện tất cả những gì mình làm không hề có ý nghĩa.
Cha mẹ ruột không có cảm tình với cô, đó là bởi vì thiếu hụt tình cảm nuôi dưỡng mười mấy năm, quan hệ chị em trong gia đình bình thường còn có chút bất công, huống chi cô là con gái ruột đột nhiên xuất hiện?
Mà cô lại vì thế mà vứt bỏ người chân chính yêu cô.
Phương Thanh Nghiên cảm thấy lúc ấy chính mình đã biến thành người khác, làm những chuyện đáng lẽ ra bản thân không nên làm.
Cô mang theo hối hận vô tận trút hơi thở cuối cùng, không ngờ vừa mở mắt đã trở lại năm mười hai tuổi.
Mới vừa trở về mấy ngày kia, Phương Thanh Nghiên cảm thấy mê mang, nhưng nhìn khuôn mặt còn trẻ tuổi của mẹ, lại thấy mình nhỏ bé trong gương…
Đời này, có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, cô hoàn toàn có thể thay đổi tương lai!
Cô sẽ không vì cha mẹ ruột mà vứt bỏ mẹ nuôi.

Phương Thanh Nghiên xách đầy bình xì dầu, suy nghĩ có chút mơ hồ lên lầu, thình lình cánh tay bị người ta túm lại.
Quay đầu nhìn lại, là cô gái buộc tóc đuôi ngựa mới nãy.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương