Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi
-
Chương 11
Người thì tỉnh rồi, nhưng cơ thể vẫn không cử động được.
Ở trong trạng thái nửa sống nửa chết đã được một lúc, quyền kiểm soát cơ thể thong dong đến muộn.Tô Dạng động đậy đầu ngón tay, trong bóng tối nghe thấy tiếng của người đàn ông lại lần nữa vang lên.“Này này này, cô gái, cô đây là muốn tỉnh rồi hả? Tôi nhìn thấy đầu ngón tay cô động đậy rồi, đừng giả vờ.”Tiếng ồn ào không thể thực tế hơn, đã rất lâu rồi Tô Dạng không nghe được giọng nói hùng hổ như thế.
Cô nhăn mày, cố gắng thích ứng với ánh sáng, chầm chậm mở mắt.“Tỉnh thật rồi này!” Người đó còn nói.Đối với cô tỉnh dậy không có lợi ích gì, ngày tháng không có mẹ đã không có hy vọng không có ý nghĩa, chi bằng cứ tiếp tục hôn mê, tiếp tục sống trong hồi ức, hẳn sẽ nhẹ nhõm an tâm hơn.Nhưng cảnh vật xung quanh của bệnh viện khiến cô hoài nghi, ti vi màu 14 inch ít người dùng ở năm 2022, xuất hiện ở giữa phòng bệnh, rất hiếm thấy.Lại tò mò vừa mê man liếc nhìn phòng bệnh, trong phòng còn có hai người già với một đôi thanh niên, phong cách ăn mặc giống hệt với chiếc ti vi, cực có cảm giác thời niên đại.“Ê? Ê!”Trước mắt xuất hiện một bàn tay nổi bật, Tô Dạng quay đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ là ai.Nhưng nhìn rồi cũng như không, hoàn toàn là một người lạ.Khuôn mặt tầm hai mươi tuổi, trên người mặc áo choàng dài mà cậu cô cũng có một chiếc không nhớ được thương hiệu, yếu tố mâu thuẫn cùng xuất hiện trên một người, Tô Dạng cảm thấy có lẽ anh ta là một người đặc biệt thích phong cách xưa.Người thích phong cách xưa thấy cô sau khi tỉnh lại thì ngơ ngác, mới thả lỏng một hơi lại vội hỏi: “Cô còn chỗ nào không khỏe không?”Tô Dạng lắc đầu, ngồi dậy.
Cô nhớ lại bản thân bị ngất ở tiệm sủi cảo, thế thì vị trước mặt đây chính là người tốt đã cứu cô.“Cảm ơn anh.” Cô nói.“Không có gì, không phải có câu nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao?”Người tốt cười nhẹ, lại nói: “Tôi cũng là trùng hợp đi qua con đường đó, phát hiện cô ngã cạnh bồn hoa, còn tưởng là cô tự vẫn, may mắn chỉ là hạ đường huyết.
Về sau, phải ăn sáng xong mới được đi dạo.”“Bồn hoa? Tôi không đi qua bồn hoa nào hết?” Tô Dạng bị lời nói của anh ta làm cho mông lung.Người đàn ông thu lại nụ cười, ngôn từ đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Cô chắc không phải là bị người ta lừa đến chỗ đó chứ?”Tô Dạng vẫn rất hoài nghi, lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ liên lạc với Đàm Kính Hữu trước rồi nói.Nhưng điện thoại của cô cũng mất rồi.“Cái này, anh có điện thoại di động không? Tôi muốn gọi cho người nhà.” Cô hỏi.“Ờ......Tôi không biết cái điện thoại di động cô nói đến là cái gì, nhưng nếu cô muốn gọi điện thì bên kia có.”Tô Dạng thuận tiện nhìn theo hướng anh ta chỉ, bắt gặp một chiếc điện thoại bàn, khóe miệng giật giật.
Nghe người này nói không biết điện thoại di động cũng rất là kỳ lạ hiếm gặp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook