Nhưng bây giờ thì sao? Ăn bao nhiêu cũng không đủ, thật khiến người ta đau đầu mà.

Cuối cùng Lâm Đại Thuận chỉ có thể dẫn theo đứa em trai sang nhà bác cả trộm khoai tây với trứng về nhà nướng.

Vốn là nhà bác cả có một vũng bùn trồng mấy củ khoai lang, đáng tiếc bây giờ là tháng tư, tất cả khoai lang tốt đều đã bị đem đi ươm giống, khoai lang còn lại hơn phân nửa là loại hỏng hay rỗng ruột, Lâm Đại Thuận cũng muốn ăn sống nhưng nuốt không trôi.

Loại khoai rỗng ruột này bất luận là luộc hay nướng đều không chín được, khoai lang kia là do lúc trước Lâm Đại Thuận cực khổ đào từ trong vũng bùn trộm được mà có.


Khoai lang nướng vừa mềm vừa ngọt, Lâm Đại Thuận thấy em trai lại bắt đầu chuyên tâm ăn khoai lang mình nướng, chép chép miệng, đành nhớ lại mùi vị khoai lang nướng lúc trước rồi lại tiếp tục gặm thứ khoai lang không có mùi vị này.

Triệu Chanh nằm mơ, trong mơ mình biến thành một người đứng xem, cô thấy một cô gái tên là Triệu Chanh sinh ra và lớn lên như thế nào ở trong núi.

Rồi sau đó lại đến năm hai mươi tuổi, bị một bà bối dùng một trăm đồng tiền sính lễ dỗ dành cô xuống được khỏi núi, đi xa hơn hai mươi dặm đường đến Tiên Nữ thôn làm vợ của Lâm Kiến Thành.

Lại nói Lâm Kiến Thành là một người đàn ông nổi tiếng rất có tiền đồ, ở bên ngoài đi theo người ta chạy xe tải, ra ngoài nếu đi chuyến ngắn thì hơn một tháng, lâu thì tính từ nửa năm đến một năm.

Người khác đều nói Lâm Kiến Thành kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trong nhà hắn chưa từng thấy có một món đồ gì tốt cả, vì thế cũng có người nói Lâm Kiến Thành kiếm được tiền đều ở bên ngoài nuôi vợ bé hết sạch, lời này do chính mẹ ruột Lâm Kiến Thành nói ra nên tất cả mọi người đều tin.

Về phần vì sao Lâm Kiến Thành này nuôi vợ bé bên ngoài còn phải tốn tiền cưới vợ về? Nhất định là bởi vì trong nhà hắn còn hai đứa con trai do vợ trước của hắn bỏ lại, một đứa năm tuổi tên là Lâm Đại Thuận, một đứa hai tuổi tên là Lâm Nhị Thuận.

Triệu Chanh đứng ở một bên tưởng chừng bản thân chỉ đang xem kịch trong mộng, cô cảm thấy chuyện này quá hoang đường, chuyện cẩu huyết dài tập như vậy nếu có làm thành phim gia đình cô cũng không bao giờ đóng.

Cũng không biết vì sao cô lại nằm mơ thấy mấy chuyện này nữa, chẳng lẽ sâu trong nội tâm của cô còn cất giấu một kịch bản phim gia đình cẩu huyết như này nên mới nằm mơ sao?Nghĩ tới đây, Triệu Chanh không nhịn được rùng mình trong mộng một cái.


Nhưng nằm mơ thì nằm mơ đi? Tại sao phải dùng tên của mình lên vị nữ chính trong phim có tình tiết cẩu huyết thế này nữa?Giấc mộng vẫn còn tiếp tục, đêm đầu tiên xuất giá, cô gái trẻ tuổi cũng tên Triệu Chanh lâm vào tình trạng sốt cao không hạ, người nhà mẹ đẻ Triệu Chanh sợ cô sốt đến ngốc sẽ khiến người đàn ông kia đổi ý muốn lấy lại tiền sính lễ, vì thế ba người anh trai của Triệu Chanh chạy đi mượn một chiếc xe đẩy, đồng tâm hiệp lực một đường đẩy em gái từ trên núi xuống đến trước cửa nhà Lâm Kiến Thành ở thôn Tiên Nữ cách đó hơn hai mươi dặm.

Dịch vụ giao hàng tận nhà này cùng với thái độ lễ phép, không thể không nói là rất tốt.

Lâm Kiến Thành cũng không cự tuyệt, dù sao cũng tốn tiền rồi, hắn ôm cô về phòng ném lên chiếc giường đặt gần lò sưởi, quay đầu lại cũng không muốn tiếp đãi ba người anh vợ, tự mình thu dọn đồ đạc rồi nhét chút tiền cho con trai, từ đó cũng không hề lưu luyến mà đi luôn.

Giấc mộng đến đây đã làm Triệu Chanh cảm thấy có chút không thú vị, cô hơi lắc đầu muốn làm mình tỉnh dậy, kết quả đúng thật là mình đã tỉnh lại.

Nhưng sau khi mở mắt, Triệu Chanh lại ngẩn người nhìn chằm chằm nóc nhà trải ván gỗ ngổn ngang trên đỉnh đầu.

Triệu Chanh lại một lần nữa nhắm mắt, lúc mở ra đập vào mắt cô là vải nhựa màu xám đen nhuộm toàn bộ vết bẩn trần nhà kia.


Triệu Chanh quay đầu nhìn, đôi mắt cô liếc nhìn toàn bộ ngóc ngách quanh căn phòng, sau một lúc rốt cuộc cũng xác định được bản thân thật sự trở thành Triệu Chanh trong giấc mộng kia, bằng không làm sao đoàn phim có thể tùy tiện vứt bỏ một người diễn việt bị té ngã từ trên dây cáp đến phòng quê tồi tàn như thế này?Cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng mà cũng là do ra mồ hôi, ngược lại cảm thấy cả người dường như thoải mái hơn chút, Triệu Chanh biết bản thân đang lâm vào tình trạng sốt quá cao.

Mặc dù không muốn chấp nhận nhưng Triệu Chanh cũng chỉ còn cách đối mặt với hiện thực, bây giờ ngẫm lại, mình từ nơi cao như vậy ngã xuống, trước khi mất đi ý thức cô còn cảm nhận được trên người mình chảy ra rất nhiều chất lỏng ấm áp, có chăng đó là máu của cô… hẳn là chấn thương không nhẹ.

Mặt Triệu Chanh nhăn lại, cố muốn khắc chế bản thân không cần tiếp tục suy nghĩ mấy vấn đề đó nữa.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương