Dung Y một mặt kinh ngạc, tinh mắt nhìn thấy mép quần lót của Hạ Hưng Đông, hình như là màu hồng? Nhưng đây không phải là trọng điểm, cô đưa ngón tay ra di chuyển qua lại trên cơ thể hai người, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Hạ Hưng Đông vội vàng giải thích: "Đừng nghĩ bậy, đây là nhà văn mà tôi nói, viết tiểu thuyết trinh thám, hôm qua chúng tôi uống rượu bàn về bản thảo! Vừa nằm xuống thì nhận được tin tức.


Người đàn ông chủ động nói: “Tôi tên là Lục Cường, bạn thân của cậu ấy, đi thôi, nhanh đến hiện trường!”
Dung Y cũng biết tình hình rất gấp, nhóm người họ không rảnh hàn huyên, cùng nhau chạy về phía cầu thang.

Khi đi qua quầy lễ tân, cô gái lễ tân nhìn chằm chằm Dung Y với ánh mắt oán trách.

Ba người chạy đến đường Nghênh Tân ở phố Tân Thành, đã có rất nhiều phóng viên ở hiện trường, từ đài truyền hình, các tờ báo lớn, còn có cả quần chúng ăn dưa vây xem xung quanh, một biển người đông nghịt.


Dung Y thở hổn hển, không thể chen vào được, thậm chí không nhìn thấy hiện trường và bóng dáng cảnh sát, chỉ thấy toàn là gáy người, quá đông.

Hạ Hưng Đông kéo Lục Cường một cái, nói với Dung Y: “Chúng tôi chen lên phía trước, cô theo sau.


Dung Y gật đầu, ba người lao vào đám đông, mọi người xô đẩy nhau, có người nhận ra Hạ Hưng Đông, phàn nàn: “Mấy người làm chuyên mục nhỏ này chen vào làm gì, không có ai xem đâu!”
Hạ Hưng Đông đáp trả: “Chúng ta tám lạng nửa cân, nhưng tôi viết bản thảo tốt hơn anh!”
Dung Y ở phía sau nhỏ giọng phụ họa: “Đúng đúng!”
Ba người khó khăn lắm mới chen được vào giữa, Hạ Hưng Đông không tiến lên nữa.


Phía trước đều là phóng viên của các tờ báo lớn, còn có đài truyền hình, mang theo máy quay, phát thanh viên cầm micro có dây, đang nhanh chóng giới thiệu tình hình hiện trường.

Những người này đều được chính quyền sắp xếp đứng ở hàng đầu, phía sau là các phóng viên báo lá cải, cùng các loại phóng viên thượng vàng hạ cám khác, tự giác không dám làm phiền những lão đại phía trước.

Dung Y cuối cùng cũng nhìn thấy một chút tình hình hiện trường, đang có rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục 83 ra ra vào vào tòa nhà số 232, dấu chân máu in trên tuyết trắng, rất chói mắt.

Hiện trường trên lầu rốt cuộc máu me đến mức nào mà lại có nhiều máu như vậy? Dung Y hơi mở to mắt.

Trước đây cô chỉ là phát thanh viên của một chương trình cẩu huyết tám giờ tối, tiếp xúc chủ yếu là tin đồn, lần đầu tiên cô đến gần hiện trường án mạng như vậy.

Đang nhón chân nhìn quanh, Dung Y bất ngờ bị đẩy một cái, cô quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ có diện mạo tinh xảo đang mỉm cười nhìn cô.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương