Đồng Thành Quân kích động nắm chặt tay Đinh Ngân Hải, bên trong viền mắt còn ngậm lấy giọt lệ cảm kích, nói: "Không tức giận, tôi như thế nào sẽ tức giận chứ? Ngân Hải, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, anh chính là đại ân nhân của Đồng Thành Quân tôi.

"
Hắn nói xong đi đến trước tủ chuyên dụng ở bên cạnh giường bệnh, kéo ra ngăn tủ lấy ra một cái bao, từ trong bao lại lấy ra một cái túi máu đỏ nhét vào tay Đinh Ngân Hải, nói: "Đây là tất cả số tiến tôi có, tổng cộng là 6, 300 khối, còn lại 3, 700, sau này tôi nhất định sẽ mau chóng còn cho anh.

"
"Không cần khách khí như vậy," Đinh Ngân Hải đẩy trở về, nói: "Tôi với Tiểu Vân là loại quan hệ gì chứ? Cũng là bằng hữu nhiều năm rồi, bằng hữu gặp nạn, tôi nào có đạo lý không giúp?
Lại nói, chờ Tiểu Vân giải phẫu xong, còn phải bồi bổ thân thể, không có tiền không thể được.

"
"Anh có thể giúp tôi ứng trước tiền thuốc men, tôi đã vô cùng cảm kích, sao có thể lại để anh bỏ ra số tiền này," Đồng Thành Quân lại nhét trở lại.

"Đúng đấy, Đinh đại ca, anh cầm đi," Diệp Tiểu Vân nói: "Nào có đạo lý để anh ra tiền thuốc men.

"
"Được rồi, vậy anh thu," Đinh Ngân Hải xa xỉ nói: "Bất quá nếu hai người có khó khăn, cứ việc tới tìm anh hỗ trợ, không cần khách khí.

"
Dù sao mục đích đã đạt đến, có thể không tốn tiền, liền không tiêu tiền bái.

Hắn chính là muốn cho Tiểu Vân nhìn thấy, thời khắc mấu chốt, hắn đáng tin cậy hơn Đồng Thành Quân nhiều!
Đồng Hân cái này tiểu nhân tinh, làm sao sẽ không nhìn ra dụng ý của Đinh Ngân Hải, bất quá có thể giao đủ tiền thuốc men cho mẹ, cô cũng không thèm quan tâm hắn có cái gì dụng ý.

Cứ việc đả kích lòng tự tôn của ba cô đi, đả kích đến càng ngoan, ba ba mới có thể quyết chí tự cường.

Ca giải phẫu của mẹ tiến hành rất thuận lợi, ở bệnh viện ở ba ngày, sau đó xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Có lẽ là xuất phát từ chột dạ, từ ba chồng Đồng Kiến Nghiệp, mẹ chồng Quách Xuân Hoa, đến đại ca đại tẩu bọn họ không một ai tới thăm bệnh, thời điểm về nhà, bởi vì ngồi Santana của Đinh Ngân Hải trở lại, dẫn tới đại tẩu Chu Tuyết lại đây xem.

Chu Tuyết còn âm dương quái khí nói: "Tam em dâu, làm xong giải phẫu rồi à? Xem khí sắc của em rất tốt nha, chắc không có gì đáng ngại đâu nhỉ?" Lại che miệng cười khẽ, nhìn Đồng Thành Quân nói: "Tam đệ, cậu cũng quá khiêm tốn.


Này không phải rất có tiền sao? Thời gian ngắn như vậy liền góp đủ tiền, còn tới hỏi tôi vay tiền làm gì? Tôi mới là chân chân chính chính một nghèo hai trắng a.

"
Trong phòng mùi canh gà phảng phất
Khắp nơi, tựa hồ là đang hầm canh gà.

Quách Xuân Hoa bưng một bát canh gà lớn đi ra ngoài, cao giọng nói: "Tiểu Tuyết, canh gà hầm được rồi, con mau thừa dịp còn nóng --" Đi ra nhìn thấy con thứ ba cùng tam con dâu về nhà, lập tức sững sờ tại chỗ, theo bản năng liếc mắt nhìn canh gà trong tay, xoay người lại đem canh gà để xuống, lúc này mới đi ra, đối với Diệp Tiểu Vân hỏi han ân cần, "Ai ui, đứa nhỏ đáng thương, ở bệnh viện chịu không ít tội đi!"
Quách Xuân Hoa vô cùng săn sóc mà đem Diệp Tiểu Vân nâng vào trong nhà, còn nói: "Những ngày qua nhưng bận chết mẹ rồi, trong nhà lợn a, gà vịt a, còn phải vội vàng trồng rau, lại còn muốn chăm sóc đại tẩu con, con bé lần đầu mang thai không có kinh nghiệm, không thể rời người, cho nên mới không thể đi bệnh viện thăm con.

"
Bà đánh giá Diệp Tiểu Vân nói: "Con hiện tại còn trẻ, một thai này không còn, không quan trọng, sau này còn có thể lại sinh, trọng yếu nhất chính là đem thân thể điều dưỡng tốt.

Mẹ xem con mấy ngày qua gầy không ít, đợi lát nữa làm cơm tối, mẹ nhiều làm vài món con thích ăn.

"
"Mẹ, mẹ khách khí, con không sao.

" Diệp Tiểu Vân khách khí nói.

Tuy rằng ông xã Đồng Thành Quân không nói, nhưng cha mẹ chồng một lần cũng không tới thăm, những ngày qua tuy rằng Thành Quân che giấu rất tốt, nhưng cô vẫn như cũ có thể nhìn ra, ông xã phi thường sốt ruột thượng hỏa.

Cô gả vào cái nhà này năm năm, năm năm này, hai vợ chồng đều ở vì cái gia đình lớn này vất vả, coi như cây nông nghiệp không kiếm tiền, nhưng nuôi heo, gà vịt cũng kiếm được không ít, hơn nữa tiền mỗi lần Thành Quân đi ra ngoài làm công nộp lên, 1 vạn tệ gom góp một chút, chẳng lẽ cần phải dây dưa nhiều ngày như vậy?
Nếu cô không đoán sai, cha mẹ chồng sợ là không muốn lấy ra tiền.

Này một hồi, coi như tính tình cô lại mềm, cũng sẽ cảm thấy oan ức, cảm thấy không đáng.

Bữa tối rất phong phú, có cá có thịt, Quách Xuân Hoa còn ân cần tự mình múc cho Diệp Tiểu Vân tràn đầy một bát canh gà, "Tiểu Vân, uống nhiều chút canh gà, canh gà bồi bổ thân thể.

"
Chu Tuyết bưng bát, thong thả ung dung gắp thức ăn ăn, đảo cũng không thèm để ý Quách Xuân Hoa đối Diệp Tiểu Vân mười phần hỏi han ân cần, càng sẽ không để ý canh gà vốn là hầm cho mình lại bị đem đi cho Diệp Tiểu Vân.


Một bát canh gà mà thôi, có thể hơn được vòng tay vàng cô mới mua sao?
Chu Tuyết mặc áo tay rộng ăn cơm, khi bưng chén lên, tay áo lớn tự động trượt xuống, lộ ra vòng tay vàng kim quang lấp lánh ở trên cổ tay cô ta.

"Đại tẩu, chị mới mua vòng tay vàng à?" Đồng Thành Quân phát hiện, vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn đại tẩu Chu Tuyết hỏi.

Chu Tuyết đem tay áo kéo xuống, giả cười nói: "Là trước khi cưới đặt, hai ngày trước làm xong đưa tới cho tôi.

"
"Ồ, khá đẹp đó," Đồng Thành Quân bưng bát lên ăn cơm, miệng lớn bắt đầu và cơm, khẩu vị rất tốt, còn không quên gắp thức ăn cho bà xã cùng con gái.

Diệp Tiểu Vân cảm thấy trong lòng ông xã có chuyện gì đó, anh ấy xưa nay sẽ không quan tâm người khác mang cái gì trang sức, làm sao hôm nay trên bàn cơm lại đột nhiên chú ý tới vòng tay vàng của đại tẩu.

Nhưng mà mặc kệ cô hỏi thế nào, Đồng Thành Quân đều nói không có việc gì, chính là nhìn thấy hỏi một chút.

Mấy ngày gần đây, Đồng Thành Quân không ở nhà, việc nhà nông mùa thu trong nhà bị tụt lại rất nhiều, đất trong ruộng rau mới chỉ cuốc một nửa, ngay cả phân cũng chưa kịp bón.

Ba ba cũng không cần người bảo, chính mình liền cầm lên cái cuốc đi trong ruộng rau cuốc đất, mỗi ngày sau khi cuốc xong đất, liền trở về nhà cho gà vịt ăn, ngay cả heo cũng cùng nhau cho ăn, lại về tới lúc trước, đối với những gì ông nội bà nội gây ra đều không có một tia oán giận.

Đồng Hân nâng khuôn mặt nhỏ than thở, ba ba sợ là làm bằng bùn đất, tùy tiện xoa nắm thế nào cũng sẽ không có nửa phần tính khí, phải dùng biện pháp gì mới có thể để ba ba rõ ràng cái gia đình lớn này không đáng để ông ấy toàn tâm toàn ý trả giá, ba ba nên chăm chú tăng lên tự thân, đặt sự chú ý vào cái gia đình nhỏ này mới đúng.

"Nhóc con, ba con có nhà không?" Đột nhiên, Đinh Ngân Hải nhấc theo bao lớn bao nhỏ tới cửa, cười híp mắt nhìn Đồng Hân hỏi.

Đồng Hân cảnh giác nhìn Đinh Ngân Hải, lắc đầu một cái: "Không ở.

"
Cô vừa dứt lời, nụ cười của Đinh Ngân Hải càng thêm sâu, cũng không hỏi Đồng Thành Quân đi nơi nào, nhấc theo quà tặng trực tiếp đi vào trong nhà, hô: "Tiểu Vân, em có nhà không?"
Diệp Tiểu Vân chính đang trong thời gian tĩnh dưỡng, làm sao có khả năng không ở nhà.

Đồng Hân đứng lên, lập tức hướng về phía đất trồng rau chạy, đi đem ba ba Đồng Thành Quân gọi trở về, Đinh Ngân Hải vào lúc này đến, có thể có ý đồ tốt gì? Nhưng không thể để hắn thừa lúc vắng mà vào, thuận tiện cũng để cho ba ba bị đả kích, đả kích, Đinh Ngân Hải nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này nhục nhã ba ba.


Nhìn thấy Đinh Ngân Hải đến, trong tay còn cầm theo nhiều đồ như vậy, Diệp Tiểu Vân cũng rất kinh ngạc: "Đinh đại ca, sao anh lại đến đây?"
Diệp Tiểu Vân chính đang dựa ở trên giường nghỉ ngơi, TV màu trong nhà đã bán thành tiền, cô cũng chỉ có thể lật lật mấy quyển truyện giết thời gian.

Đinh Ngân Hải xách lễ vật trong tay, nghiêm giọng nói: "Anh này không phải nghĩ tới em mới làm giải phẫu, thân thể bị thiếu hụt, vì thế cố ý mua ít đồ bổ tới thăm em.

"
"Anh có tâm," Diệp Tiểu Vân thấy nhiều lễ vật như vậy, không khỏi nói: "Bất quá cũng quá tiêu pha rồi, tùy tiện mua một chút là được.

"
"Đưa cho em bồi bổ thân thể, làm sao có thể tùy tiện mua?" Đinh Ngân Hải còn giới thiệu nói: "Anh mua cho em tổ yến, nhân sâm, còn có cao da lừa vân vân, đều là một ít đồ đại bổ, nhưng tốn của anh không ít tiền.

"
"Anh quá khách khí rồi, em không thể nhận.

" Nghe được tốn không ít tiền, Diệp Tiểu Vân nhanh chóng từ chối.

"Cứ thu đi," Đinh Ngân Hải đặt tới khay trà ở bên cạnh, cười nói: "Chuyên môn mua cho em, nào có đạo lý không nhận?"
Hắn đi tới bên giường, đặt mông ở trên
Giường ngồi xuống, còn đưa tay đi nắm tay Diệp Tiểu Vân, Diệp Tiểu Vân không phản ứng lại, bị hắn tóm gọm, chỉ thấy hắn ta lấy một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ, ánh mắt thương tiếc nói: "Em xem em kìa, bất quá mới hơn một tháng không gặp, em liền tiều tụy nhiều như vậy, phải ăn nhiều chút đồ bổ, cẩn thận bù trở về.

"
Diệp Tiểu Vân giật mình rút về tay, thân thể theo bản năng hướng về phía trong giường hơi di chuyển, đối với hành động trực tiếp ngồi lên giường của bọn họ này của Đinh Ngân Hải, phi thường chống cự, chắc qua người ta cũng là có ý tốt tới cửa viếng thăm, cô nỗ lực xả ra ý cười, nói: "Cảm ơn anh quan tâm, Khả Lan đâu? Sao cậu ấy không tới?"
"Con bé có việc, nên không tới.

"
"Há, như vậy sao.

" Diệp Tiểu Vân giãy giụa đứng dậy, nói: "Để em đổ cho anh chén nước nóng.

"
"Không cần, chính anh đến.

" Đinh Ngân Hải đưa tay đè lại bả vai Diệp Tiểu Vân, Diệp Tiểu Vân cả kinh nháy mắt ngồi xuống, cô có chút tay chân không biết đặt ở chỗ nào nói: "Vậy chính anh rót đi.

"
Đinh Ngân Hải ý tứ sâu xa cười cười, lập tức đứng dậy đi tự mình rót nước.


Chính đang rót nước, cửa đột nhiên loảng xoảng một tiếng bị đẩy ra, Đồng Thành Quân đầy người bụi bẩn chạy trở về, hắn hít sâu hoãn hoãn hơi thở dồn dập, cười nói: "Ngân Hải anh tới đấy à!"
"Đúng đấy, Đinh đại ca tới chơi," Diệp Tiểu
Vân không quá quen ở một mình cùng Đinh Ngân Hải, hiện tại nhìn thấy Đồng Thành Quân, liền giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói: "Ông xã, anh mau đổ cho Đinh đại ca chén nước nóng, lại bỏ thêm một ít đường vào đi, đường ở trong ngăn kéo.

"
"Ai," Đồng Thành Quân đáp lời, xe nhẹ đường quen tiếp nhận chén nước nóng trong tay Đinh Ngân Hải, rót cho Đinh Ngân Hải chén nước nóng, còn thêm đường, xoay người nhìn thấy trên khay trà một đống quà tặng, hắn cười nói: "Ngân Hải ca, anh cũng quá khách khí rồi! Giúp tôi ứng ra phí giải phẫu, lại đưa nhiều đồ bổ như vậy tới cửa, tôi cũng không biết nên như thế nào cảm ơn anh mới tốt.

"
"Không cần khách khí," Đinh Ngân Hải bị đột nhiên trở về Đồng Thành Quân quấy rầy hứng thú, trong lòng có chút không cao hứng, nhưng trên mặt vẫn là mang theo ý cười, nói: "Một chút đồ bổ, đáng không mấy đồng tiền.

"
Đồng Thành Quân đưa nước đường cho Đinh Ngân Hải, mời hắn ngồi ở trên ghế salông, ngay sau đó còn không quên đem mành ngăn cách phòng ngủ kéo ra, nói: "Bà xã, em lại ngủ thêm một lát đi, bác sỹ nói em cần nhiều nghỉ ngơi, anh đến nói chuyện với Ngân Hải ca là được.

"
"Vâng.

" Diệp Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm nằm xuống.

Đinh Ngân Hải khẽ cười, "Cậu cùng Tiểu Vân đều là bằng hữu của tôi, tôi tới xem một chút cũng là chuyện nên làm, những cái đó đồ bổ cũng hoa không được mấy đồng tiền, cũng chỉ tầm trên dưới ba ngàn thôi ấy mà.

"
Đồng Thành Quân cười cười, đưa cho Đinh Ngân Hải một đĩa trái cây, nói: "Ngân Hải ca, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi, sau này trong nhà của anh có việc gì cần người làm, cứ việc tìm tôi.

"
Đồng Hân thở hồng hộc đỡ khung cửa, cô là một đường chạy trở về.

Thời điểm cô chạy đến đất trồng rau nói cho ba ba Đinh Ngân Hải đến, ba ba không nói hai lời bỏ lại cái cuốc liền hướng trong nhà chạy, chạy trốn vô cùng mau, như một làn khói liền không còn bóng.

Nhìn thấy mành phòng ngủ bị kéo lên, ba ba cùng Đinh Ngân Hải ngồi ở trên ghế salông nói chuyện, trong lòng tức khắc yên tâm.

Đồng Hân chuyển cái băng ghế, ngồi ở
Cửa, vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện.

Đinh Ngân Hải dùng dư quang liếc mắt một cái mành bị kéo căng, nói: "Nhà tôi nào có cái gì cho cậu làm, giống cái gì trồng trọt, xây nhà, tôi cũng đã mời người làm rồi! Người anh em, không phải tôi nói cậu, cậu dù sao cũng nên vì cái nhà này tính toán một chút, chẳng lẽ thật sự muốn ở nông thôn trồng trọt cả đời sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương