Thập Niên 80 Yểu Điệu Mỹ Nhân Cổ Xuyên Kim
-
Chương 19: Định Ra Hôn Sự.
Túc Vệ Quốc cạn kiệt kiên nhẫn: "Nói đi, con đến muốn như thế nào đấy, nếu như con không muốn nói ra suy nghĩ thật sự của mình, vậy thì sẽ do người làm ba này thay con quyết định đi."
Túc An lo lắng không phải việc gì khác, mà là quan hệ thông gia của hai nhà Túc Tưởng.
Cô ta giọng điệu đắn đó, giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới: "Con chưa nghĩ ra, con chỉ muốn... Sớm chút đem chuyện hôn nhân định ra."
Cô ta hiện tại vừa mới hơn 17, mà Tưởng Lục đã 24 rồi. Dựa theo nội dung tiểu thuyết, sang năm Túc Miểu sẽ cùng Tưởng Lục kết hôn. Lúc ấy cô ta còn tưởng rằng tác giả viết lỗi, dù sao “luật hôn nhân” ở năm 81 đã sửa chữa qua, nữ giới từ 18 sửa đến 20 tuổi, mà kết hôn lúc Túc Miểu mới qua sinh nhật 18 tuổi.
Hiện tại cô ta đã biết, ngày sinh trên hộ khẩu của Túc Miểu điền lớn hơn hai tuổi.
Nhưng đổi thành cô ta…
Tưởng gia sẽ đồng ý để Tưởng Lục đợi cô ta ba năm sao? Đến lúc đó Tưởng Lục đã trở thành người đàn ông lớn tuổi còn sót lại rồi.
Túc An trong lòng không nắm chắc, vội vàng muốn có được cam đoan của Túc Vệ Quốc.
Túc Vệ Quốc nhìn cô ta, ánh mắt nghiêm nghị, giống như dao găm vậy, làm người ta sợ hãi, Túc An cứng cổ, nói: "Cha, trình độ văn hoá của con thấp, lớn lên cũng không có xinh đẹp như Túc Miểu, chỉ có bắt lấy việc hôn nhân này nửa đời sau mới không quá khổ sở."
"Túc Miểu cũng nói, Tưởng Lục cũng không thích cô ấy. Đã như vầy, con vì cái gì không thể cố gắng để cho anh ấy yêu mến mình?"
Túc Vệ Quốc nhìn cô ta, nói: "Tưởng Lục không thích hợp với con."
"Vậy thì thích hợp với Túc Miểu sao?" Túc An ngữ khí bén nhọn, tiếp tục nói: "Cha chính là bất công! Ở trong lòng cha, con thật sự kém như vậy sao?"
Túc Vệ Quốc khẽ giật mình, muốn nói lý cô ta nữa. Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Túc An, ông thật sự không biết nên nói thế nào.
Đứa nhỏ này mặt ngoài kiêu ngạo, kì thực rất tự ti. Hời hợt nói một câu liền có thể làm tổn thương tôn nghiêm của con bé, sẽ đẩy nó vào ngõ cụt, mọi chuyện đều muốn cùng Túc Miểu phân cao thấp. Thật tình không biết, càng như vậy con đường của mình chỉ càng thêm chật vật.
"Cha, con không có xin cha cái khác, con chỉ muốn nửa đời sau ăn ít một chút khổ, liền muốn gả đến Tưởng gia."
Giọng cô ta mềm xuống, bộ dáng nói không nên lời rất đáng thương.
Túc Vệ Quốc trong lòng biết cô ta đang giả vờ đấy, nhưng cũng không thể vội vàng phá bỏ được tính tình này của con bé.
Bất đắc dĩ nói: "Cha sẽ cùng cha mẹ Tưởng Lục đề cập đến vấn đề này, nhưng bọn hắn có đồng ý hay không, cha không thể cam đoan với con."
Nói xong, Túc Vệ Quốc cũng không nói đến chuyện nguyện vọng, nhắm mắt dưỡng thần.
Túc An đã nhận được đáp án mình muốn, tâm tình thật tốt, nhu thuận nói: "Cha, con sẽ cố gắng làm cho hai bác Tưởng chấp nhận con."
Túc Vệ Quốc: "..."
Làm sao lại nghe không hiểu mấy lời nói này vậy?
Túc An không biết cha ruột đang ghét bỏ cô ta bên ngoài một bộ khôn khéo nhưng bên trong lại một người thô thiển, vui thích tưởng tượng cảnh mình làm thị trưởng phu nhân.
Loại tâm tình tốt đẹp này một mực tiếp tục đến khi Túc Trì cùng Ngô Hồng Ngọc về nhà báo cáo tình huống cho vợ chồng Túc Vệ Quốc.
Nghe tới Ngô Hồng Ngọc khen xung quanh nhà rất thanh tĩnh, những hàng xóm đều là các vị lão giáo sư có tố chất có văn hóa, Túc Miểu rất thích chỗ ấy, lúc này mặt Túc An đã xanh lét rồi.
Một vài hình ảnh lướt qua tâm trí cô ta một cách nhanh chóng.
Sau đó tức giận! !
Giận điên lên!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cho cô ta căn nhà ở khu vực tốt như vậy, đây không phải lại để cho Túc Miểu nằm chơi cũng phát tài sao?
Đợi cơm nước xong xuôi, Liễu Ngọc Tú đưa cô ta đến gian phòng của mình, Túc An lại càng ủy khuất.
Cô ta muốn ở căn phòng của Túc Miểu, căn phòng kia được bố trí rất xinh đẹp, nhưng Liễu Ngọc Tú lại chuẩn bị cho cô ta một gian khác.
Tuy nhiên diện tích không nhỏ hơn căn phòng kia, bố trí cũng rất dụng tâm, nhưng Túc An chính là tức giận đến đau lòng.
Bọn hắn, tất cả mọi người, làm chuyện gì cũng đều làm cho cô ta biết, Túc Miểu quan trọng hơn! !
Cái kia…
Tưởng Lục đâu?
Không được, không thể để cho Tưởng Lục nhìn thấy con hồ ly tinh Túc Miểu này.
Cô ta phải suy nghĩ lại.
Phải tìm một biện pháp, để cho Túc Miểu lập gia đình.
Túc An lo lắng không phải việc gì khác, mà là quan hệ thông gia của hai nhà Túc Tưởng.
Cô ta giọng điệu đắn đó, giống như chỉ là thuận miệng nhắc tới: "Con chưa nghĩ ra, con chỉ muốn... Sớm chút đem chuyện hôn nhân định ra."
Cô ta hiện tại vừa mới hơn 17, mà Tưởng Lục đã 24 rồi. Dựa theo nội dung tiểu thuyết, sang năm Túc Miểu sẽ cùng Tưởng Lục kết hôn. Lúc ấy cô ta còn tưởng rằng tác giả viết lỗi, dù sao “luật hôn nhân” ở năm 81 đã sửa chữa qua, nữ giới từ 18 sửa đến 20 tuổi, mà kết hôn lúc Túc Miểu mới qua sinh nhật 18 tuổi.
Hiện tại cô ta đã biết, ngày sinh trên hộ khẩu của Túc Miểu điền lớn hơn hai tuổi.
Nhưng đổi thành cô ta…
Tưởng gia sẽ đồng ý để Tưởng Lục đợi cô ta ba năm sao? Đến lúc đó Tưởng Lục đã trở thành người đàn ông lớn tuổi còn sót lại rồi.
Túc An trong lòng không nắm chắc, vội vàng muốn có được cam đoan của Túc Vệ Quốc.
Túc Vệ Quốc nhìn cô ta, ánh mắt nghiêm nghị, giống như dao găm vậy, làm người ta sợ hãi, Túc An cứng cổ, nói: "Cha, trình độ văn hoá của con thấp, lớn lên cũng không có xinh đẹp như Túc Miểu, chỉ có bắt lấy việc hôn nhân này nửa đời sau mới không quá khổ sở."
"Túc Miểu cũng nói, Tưởng Lục cũng không thích cô ấy. Đã như vầy, con vì cái gì không thể cố gắng để cho anh ấy yêu mến mình?"
Túc Vệ Quốc nhìn cô ta, nói: "Tưởng Lục không thích hợp với con."
"Vậy thì thích hợp với Túc Miểu sao?" Túc An ngữ khí bén nhọn, tiếp tục nói: "Cha chính là bất công! Ở trong lòng cha, con thật sự kém như vậy sao?"
Túc Vệ Quốc khẽ giật mình, muốn nói lý cô ta nữa. Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Túc An, ông thật sự không biết nên nói thế nào.
Đứa nhỏ này mặt ngoài kiêu ngạo, kì thực rất tự ti. Hời hợt nói một câu liền có thể làm tổn thương tôn nghiêm của con bé, sẽ đẩy nó vào ngõ cụt, mọi chuyện đều muốn cùng Túc Miểu phân cao thấp. Thật tình không biết, càng như vậy con đường của mình chỉ càng thêm chật vật.
"Cha, con không có xin cha cái khác, con chỉ muốn nửa đời sau ăn ít một chút khổ, liền muốn gả đến Tưởng gia."
Giọng cô ta mềm xuống, bộ dáng nói không nên lời rất đáng thương.
Túc Vệ Quốc trong lòng biết cô ta đang giả vờ đấy, nhưng cũng không thể vội vàng phá bỏ được tính tình này của con bé.
Bất đắc dĩ nói: "Cha sẽ cùng cha mẹ Tưởng Lục đề cập đến vấn đề này, nhưng bọn hắn có đồng ý hay không, cha không thể cam đoan với con."
Nói xong, Túc Vệ Quốc cũng không nói đến chuyện nguyện vọng, nhắm mắt dưỡng thần.
Túc An đã nhận được đáp án mình muốn, tâm tình thật tốt, nhu thuận nói: "Cha, con sẽ cố gắng làm cho hai bác Tưởng chấp nhận con."
Túc Vệ Quốc: "..."
Làm sao lại nghe không hiểu mấy lời nói này vậy?
Túc An không biết cha ruột đang ghét bỏ cô ta bên ngoài một bộ khôn khéo nhưng bên trong lại một người thô thiển, vui thích tưởng tượng cảnh mình làm thị trưởng phu nhân.
Loại tâm tình tốt đẹp này một mực tiếp tục đến khi Túc Trì cùng Ngô Hồng Ngọc về nhà báo cáo tình huống cho vợ chồng Túc Vệ Quốc.
Nghe tới Ngô Hồng Ngọc khen xung quanh nhà rất thanh tĩnh, những hàng xóm đều là các vị lão giáo sư có tố chất có văn hóa, Túc Miểu rất thích chỗ ấy, lúc này mặt Túc An đã xanh lét rồi.
Một vài hình ảnh lướt qua tâm trí cô ta một cách nhanh chóng.
Sau đó tức giận! !
Giận điên lên!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cho cô ta căn nhà ở khu vực tốt như vậy, đây không phải lại để cho Túc Miểu nằm chơi cũng phát tài sao?
Đợi cơm nước xong xuôi, Liễu Ngọc Tú đưa cô ta đến gian phòng của mình, Túc An lại càng ủy khuất.
Cô ta muốn ở căn phòng của Túc Miểu, căn phòng kia được bố trí rất xinh đẹp, nhưng Liễu Ngọc Tú lại chuẩn bị cho cô ta một gian khác.
Tuy nhiên diện tích không nhỏ hơn căn phòng kia, bố trí cũng rất dụng tâm, nhưng Túc An chính là tức giận đến đau lòng.
Bọn hắn, tất cả mọi người, làm chuyện gì cũng đều làm cho cô ta biết, Túc Miểu quan trọng hơn! !
Cái kia…
Tưởng Lục đâu?
Không được, không thể để cho Tưởng Lục nhìn thấy con hồ ly tinh Túc Miểu này.
Cô ta phải suy nghĩ lại.
Phải tìm một biện pháp, để cho Túc Miểu lập gia đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook