Thập Niên 80 Yểu Điệu Mỹ Nhân Cổ Xuyên Kim
-
Chương 10: Con Gái Nhà Người Ta
Sau ngày mai, cô và nhóm công dân ích kỷ này sẽ là người của hai thế giới Cô là con của một cán bộ và là vợ của thị trưởng tương lai. Nghĩ theo cách này, không cần phải cho họ quá nhiều mặt.
“Này các vị bác gái nhường đường, các ngươi chắn lối vào hành lang.”
Mọi người: ". . ."
Cái này còn không phải là chim sẻ biến Phượng Hoàng rồi hả, mà bắt đầu xem thường các bà rồi? Dương Mỹ Phụng thực không có nói sai, cái đứa con gái này ah xác thực lớn lên hư hỏng, một chút không hiểu được tôn trọng người già.
Trong đám người lập tức bộc phát một tiếng gọi lớn: "Mỹ Phụng, Mỹ Phụng, đứa thứ năm nhà bà nói cô ta không phải là con gái ruột của các người đấy, người ta chê bà cùng Xa Mãn Đồng nghèo khổ, so ra thua xa cha mẹ ruột của mình, lập tức muốn trở về đi hưởng phúc roài ~~~ "
Lời này vừa ra, những người khác cũng bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, mà ồn ào, mà bắt đầu..., một cái so một cái nói chuyện tổn hại.
Xa Ngư Nhi dù sao tuổi trẻ, da mặt mỏng, thoáng chốc tức giận đến mặt đỏ bừng đỏ bừng đấy, "Tôi không có —— "
"Ngươi không có gì? Nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi, nói ngươi đi đưa cơm trưa cho ba của ngươi, ngươi đưa đến bây giờ mới trở về, ngươi lại đi chơi bời nơi nào rồi hả? À?" Dương Mỹ Phụng dùng sức đóng cửa, lúc xuống lầu còn ăn mặc tạp dề, "Ta nói các ngươi đều ngăn cản ở chỗ này làm gì?"
Mọi người biểu tình cổ quái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là bà Mã đẩy Xa Ngư Nhi thoáng một cái.
"...(nột-nói chậm!!!), mẹ của ngươi đến rồi."
Xa Ngư Nhi tức giận không thôi, không có lý sự với các bà. Cô hòa hoãn ngữ khí, nói ra: "Mẹ, chúng ta về nhà nói."
Bất chấp ánh mắt xem kịch vui của những người khác, tranh thủ thời gian kéo lấy cánh tay Dương Mỹ Phụng rồi đi lên lầu.
10 phút sau.
Dương Mỹ Phụng tê liệt ngồi trên ghế, nha đầu chết tiệt kia nói cái quái gì? Nó là con gái nhà người ta, mà con gái ruột của bà hiện tại đang sống trong nhà một đại quan đem làm thiên kim tiểu thư?
"Ngươi nói thật?" Bà ta nghĩ nghĩ, vẫn là thật sự không dám tin.
Xa Ngư Nhi ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc: "Thật sự, con đưa đồ ăn cho cha về, trên đường bị nhà bọn họ nhận ra được, cha ruột của con nói, ngày mai hắn sẽ đến trong nhà bái phỏng, thương lượng lại để cho con nhận tổ quy tông —— "
Nói còn chưa dứt lời, Dương Mỹ Phụng giận tím mặt: "Vậy không được. Ta nuôi ngươi hơn mười năm, dựa vào cái gì nói trở về trở về đi, không được, tuyệt đối không được."
“Có lẽ họ nghĩ sai?”
Xa Ngư Nhi mi tâm nhăn lại, xem Dương Mỹ Phụng cáu kỉnh đi vòng quanh đã biết rõ bà ta hiện tại gấp cái gì, cũng không vòng vo: "Mẹ, thật sự! Nhà bọn hắn quan lớn như vậy, chắc chắn không đến mức nhận thân lung tung, người ta là ai? Mẹ có phải hay không lo lắng Trác xưởng trưởng bên kia. . ."
"Biết rõ là tốt rồi."
Dương Mỹ Phụng nghĩ đến chuyện này, tức giận mà trừng mắt cô, nói: "Chị thứ tư của mày bỏ chạy, mày còn chạy đi, bố mẹ mày làm sao lấy người bàn giao cho người ta?, Xa Đa Dư, cho dù mày không phải con gái ruột của lão nương đấy, lão nương tốt xấu đem mày nuôi lớn rồi, mày nếu để cho chúng ta khó xử như vậy, vậy chúng ta liền đi ra ngoài hỏi một chút người khác, mày như vậy có tính là sói mắt trắng không (*khinh bỉ)."
Xa Ngư Nhi tầm mắt cụp xuống.
Người phụ nữ này chính là khi dễ nguyên chủ sẽ không phản kháng, tuyệt không che dấu ý đồ của bà ta.
"Như thế nào gọi không có cách nào nói chuyện, con đi trở về, không phải còn có Túc Miểu sao?"
Dương Mỹ Phụng thân hình chấn động: "Bên kia muốn đưa nó trở về?"
"Con hôm nay gặp cô ta, trắng tinh đấy, ăn mặc đều rất mốt, lớn lên so mấy chị đều tốt hơn. Trác gia cảm thấy con tướng mạo bình thường, cho lễ hỏi không nhiều lắm, nhưng đổi thành cô ta. . ."
Xa Ngư Nhi né tránh.
"Thực so chị tư của mày tốt hơn?" Dương Mỹ Phụng bán tín bán nghi.
Chưa nói đến con trai ngu ngốc nhà phó xưởng, còn dễ dàng gả vào nhà quan chức.”
Đạt trình độ sắc đẹp cao nhất, từ xưa đều là tài nguyên khan hiếm.
Xa Ngư Nhi cho dù đau xót (a-xit), cũng phải thừa nhận Túc Miểu ngồi xe lăn cũng so với mấy minh tinh mặt trắng, dáng mỏng, chân dài liên miên còn bắt mắt hơn.
Dương Mỹ Phụng tắc luỡi, thật sự rất câu người ah.
Nhưng đối phương đối với bọn họ không có tình cảm, sẽ để cho bọn hắn bài bố?
Bà nghiến răng, vươn tay vặn mạnh cánh tay của Xa Ngư Nhi: "Làm như tao không biết tâm tư của mày, thấy người ta có quyền có tiền, ước gì tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ với chúng tao phải hay là không?"
Xa Ngư Nhi bất ngờ không kịp chuẩn bị bị vặn, đau đớn nói: "Mẹ! Con không có nghĩ như vậy. Mặc kệ mẹ tin hay không, Hồng Vĩ đều là em ruột của con, hắn đọc sách không có thiên phú, về sau trong nhà còn cần dùng nhiều tiền, nghĩ đến đây con chính là không có cách nào an tâm trở về. Mẹ, mẹ không biết, Túc gia vốn có một mối hôn sự được đính hôn từ bé, đối phương gia thế thậm chí so Túc gia còn tốt hơn. Trên đường trở về con một mực suy nghĩ, thế nào mới có thể để cho nhà chúng ta đạt được lợi ích tối đa. Càng nghĩ, con càng cảm thấy chỉ có thể để cho Túc Miểu về đến nhà, mà hôn sự rơi vào trên đầu con mới là lựa chọn tốt nhất."
Gặp Dương Mỹ Phụng lại muốn đánh người, Xa Ngư Nhi nhanh chóng nói tiếp: "Túc Miểu trưởng thành trong đại viện quân đội, cho dù trên danh nghĩa không phải là con gái Túc gia nữa, muốn ở chỗ người quen biết chọn một gia thế tốt cũng không khó."
"Đến lúc đó mẹ liền có hai con rể có tiền rồi, còn lo Hồng Vĩ không có người giúp đỡ sao?"
Dương Mỹ Phụng: ". . ."
Tựa hồ có chút đạo lý.
Xa Ngư Nhi lông mi run rẩy, liễm hạ tính toán, ý vị thâm trường mà thở dài một tiếng: "Mẹ, cha ruột của con giống như không muốn làm cho người biết rõ Túc Miểu không phải con ruột đây này. . ."
Đợi Xa Mãn Đồng tan tầm, Dương Mỹ Phụng trực tiếp đem người gọi vào phòng ngủ, hai vợ chồng không biết thương lượng cái gì. Lúc từ trong phòng đi ra, Xa Mãn Đồng khó có được cho Xa Ngư Nhi một cái khuôn mặt tươi cười.
Còn đem thịt khô treo trên xà nhà cắt một ít khối.
Ở bên kia, Túc Miểu không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, đang nằm trên giường với vẻ mặt thất thần.
Bàn tay lại sờ sờ cái bụng xẹp lép: “Này, mấy ngày nay khó khăn quá!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ nhân vật chính logout một chương ~~~
“Này các vị bác gái nhường đường, các ngươi chắn lối vào hành lang.”
Mọi người: ". . ."
Cái này còn không phải là chim sẻ biến Phượng Hoàng rồi hả, mà bắt đầu xem thường các bà rồi? Dương Mỹ Phụng thực không có nói sai, cái đứa con gái này ah xác thực lớn lên hư hỏng, một chút không hiểu được tôn trọng người già.
Trong đám người lập tức bộc phát một tiếng gọi lớn: "Mỹ Phụng, Mỹ Phụng, đứa thứ năm nhà bà nói cô ta không phải là con gái ruột của các người đấy, người ta chê bà cùng Xa Mãn Đồng nghèo khổ, so ra thua xa cha mẹ ruột của mình, lập tức muốn trở về đi hưởng phúc roài ~~~ "
Lời này vừa ra, những người khác cũng bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, mà ồn ào, mà bắt đầu..., một cái so một cái nói chuyện tổn hại.
Xa Ngư Nhi dù sao tuổi trẻ, da mặt mỏng, thoáng chốc tức giận đến mặt đỏ bừng đỏ bừng đấy, "Tôi không có —— "
"Ngươi không có gì? Nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi, nói ngươi đi đưa cơm trưa cho ba của ngươi, ngươi đưa đến bây giờ mới trở về, ngươi lại đi chơi bời nơi nào rồi hả? À?" Dương Mỹ Phụng dùng sức đóng cửa, lúc xuống lầu còn ăn mặc tạp dề, "Ta nói các ngươi đều ngăn cản ở chỗ này làm gì?"
Mọi người biểu tình cổ quái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là bà Mã đẩy Xa Ngư Nhi thoáng một cái.
"...(nột-nói chậm!!!), mẹ của ngươi đến rồi."
Xa Ngư Nhi tức giận không thôi, không có lý sự với các bà. Cô hòa hoãn ngữ khí, nói ra: "Mẹ, chúng ta về nhà nói."
Bất chấp ánh mắt xem kịch vui của những người khác, tranh thủ thời gian kéo lấy cánh tay Dương Mỹ Phụng rồi đi lên lầu.
10 phút sau.
Dương Mỹ Phụng tê liệt ngồi trên ghế, nha đầu chết tiệt kia nói cái quái gì? Nó là con gái nhà người ta, mà con gái ruột của bà hiện tại đang sống trong nhà một đại quan đem làm thiên kim tiểu thư?
"Ngươi nói thật?" Bà ta nghĩ nghĩ, vẫn là thật sự không dám tin.
Xa Ngư Nhi ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ nghiêm túc: "Thật sự, con đưa đồ ăn cho cha về, trên đường bị nhà bọn họ nhận ra được, cha ruột của con nói, ngày mai hắn sẽ đến trong nhà bái phỏng, thương lượng lại để cho con nhận tổ quy tông —— "
Nói còn chưa dứt lời, Dương Mỹ Phụng giận tím mặt: "Vậy không được. Ta nuôi ngươi hơn mười năm, dựa vào cái gì nói trở về trở về đi, không được, tuyệt đối không được."
“Có lẽ họ nghĩ sai?”
Xa Ngư Nhi mi tâm nhăn lại, xem Dương Mỹ Phụng cáu kỉnh đi vòng quanh đã biết rõ bà ta hiện tại gấp cái gì, cũng không vòng vo: "Mẹ, thật sự! Nhà bọn hắn quan lớn như vậy, chắc chắn không đến mức nhận thân lung tung, người ta là ai? Mẹ có phải hay không lo lắng Trác xưởng trưởng bên kia. . ."
"Biết rõ là tốt rồi."
Dương Mỹ Phụng nghĩ đến chuyện này, tức giận mà trừng mắt cô, nói: "Chị thứ tư của mày bỏ chạy, mày còn chạy đi, bố mẹ mày làm sao lấy người bàn giao cho người ta?, Xa Đa Dư, cho dù mày không phải con gái ruột của lão nương đấy, lão nương tốt xấu đem mày nuôi lớn rồi, mày nếu để cho chúng ta khó xử như vậy, vậy chúng ta liền đi ra ngoài hỏi một chút người khác, mày như vậy có tính là sói mắt trắng không (*khinh bỉ)."
Xa Ngư Nhi tầm mắt cụp xuống.
Người phụ nữ này chính là khi dễ nguyên chủ sẽ không phản kháng, tuyệt không che dấu ý đồ của bà ta.
"Như thế nào gọi không có cách nào nói chuyện, con đi trở về, không phải còn có Túc Miểu sao?"
Dương Mỹ Phụng thân hình chấn động: "Bên kia muốn đưa nó trở về?"
"Con hôm nay gặp cô ta, trắng tinh đấy, ăn mặc đều rất mốt, lớn lên so mấy chị đều tốt hơn. Trác gia cảm thấy con tướng mạo bình thường, cho lễ hỏi không nhiều lắm, nhưng đổi thành cô ta. . ."
Xa Ngư Nhi né tránh.
"Thực so chị tư của mày tốt hơn?" Dương Mỹ Phụng bán tín bán nghi.
Chưa nói đến con trai ngu ngốc nhà phó xưởng, còn dễ dàng gả vào nhà quan chức.”
Đạt trình độ sắc đẹp cao nhất, từ xưa đều là tài nguyên khan hiếm.
Xa Ngư Nhi cho dù đau xót (a-xit), cũng phải thừa nhận Túc Miểu ngồi xe lăn cũng so với mấy minh tinh mặt trắng, dáng mỏng, chân dài liên miên còn bắt mắt hơn.
Dương Mỹ Phụng tắc luỡi, thật sự rất câu người ah.
Nhưng đối phương đối với bọn họ không có tình cảm, sẽ để cho bọn hắn bài bố?
Bà nghiến răng, vươn tay vặn mạnh cánh tay của Xa Ngư Nhi: "Làm như tao không biết tâm tư của mày, thấy người ta có quyền có tiền, ước gì tranh thủ thời gian phủi sạch quan hệ với chúng tao phải hay là không?"
Xa Ngư Nhi bất ngờ không kịp chuẩn bị bị vặn, đau đớn nói: "Mẹ! Con không có nghĩ như vậy. Mặc kệ mẹ tin hay không, Hồng Vĩ đều là em ruột của con, hắn đọc sách không có thiên phú, về sau trong nhà còn cần dùng nhiều tiền, nghĩ đến đây con chính là không có cách nào an tâm trở về. Mẹ, mẹ không biết, Túc gia vốn có một mối hôn sự được đính hôn từ bé, đối phương gia thế thậm chí so Túc gia còn tốt hơn. Trên đường trở về con một mực suy nghĩ, thế nào mới có thể để cho nhà chúng ta đạt được lợi ích tối đa. Càng nghĩ, con càng cảm thấy chỉ có thể để cho Túc Miểu về đến nhà, mà hôn sự rơi vào trên đầu con mới là lựa chọn tốt nhất."
Gặp Dương Mỹ Phụng lại muốn đánh người, Xa Ngư Nhi nhanh chóng nói tiếp: "Túc Miểu trưởng thành trong đại viện quân đội, cho dù trên danh nghĩa không phải là con gái Túc gia nữa, muốn ở chỗ người quen biết chọn một gia thế tốt cũng không khó."
"Đến lúc đó mẹ liền có hai con rể có tiền rồi, còn lo Hồng Vĩ không có người giúp đỡ sao?"
Dương Mỹ Phụng: ". . ."
Tựa hồ có chút đạo lý.
Xa Ngư Nhi lông mi run rẩy, liễm hạ tính toán, ý vị thâm trường mà thở dài một tiếng: "Mẹ, cha ruột của con giống như không muốn làm cho người biết rõ Túc Miểu không phải con ruột đây này. . ."
Đợi Xa Mãn Đồng tan tầm, Dương Mỹ Phụng trực tiếp đem người gọi vào phòng ngủ, hai vợ chồng không biết thương lượng cái gì. Lúc từ trong phòng đi ra, Xa Mãn Đồng khó có được cho Xa Ngư Nhi một cái khuôn mặt tươi cười.
Còn đem thịt khô treo trên xà nhà cắt một ít khối.
Ở bên kia, Túc Miểu không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, đang nằm trên giường với vẻ mặt thất thần.
Bàn tay lại sờ sờ cái bụng xẹp lép: “Này, mấy ngày nay khó khăn quá!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ nhân vật chính logout một chương ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook