Mùa đông ngày ngắn, thời đại này không có đèn đường, sắc trời chỉ chốc lát đã hoàn toàn đen như mực.

Tống Ly ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Tri Huyên đang dựa vào quầy uống rượu, “Chúng ta khi nào về?”“Trở về?” Thẩm Tri Huyên nâng đôi mắt híp liếc nhìn bên ngoài, “Cô đi trước đi, tôi đêm nay có chuyện.

”.

Tống Ly hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn hắn, “Ngươi có ý gì? Bên ngoài tối như vậy, vạn nhất có nguy hiểm thì làm sao?”Tống Ly còn là một cô gái trẻ, tự nhận mình vẫn ở độ tuổi thanh xuân thiếu nữ, sao cô ấy dám bước đi trong đêm tối một mình như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt dại ra của cô, Thẩm Tri Huyên đột nhiên rất muốn cười, cầm chai rượu vừa uống trên bàn đưa cho cô.


Tống Ly ngơ ngác nhận lấy, nhìn xuống bình rượu trong tay không rõ vì sao.

Thẩm Tri Huyên nhếch khóe miệng, ghé vào lỗ tai cô nói: "Ai dám khi dễ cô, cô liền nhé cái này đầy bụng, nói cho bọn họ biết cô vừa uống xong một chai rượu một hơi không say.

"Tống Ly sắc mặt cứng đờ, khóe miệng giật giật.

Thẩm Tri Huyên không nói vì sao không trở về, chỉ là vẫn luôn ngồi ở trên quầy uống rượu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đám người nhảy múa.

Tống Ly suy nghĩ về một hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận rằng hắn giống cô cùng làm công cho ca vũ thính này.


Đó là lý do tại sao hắn ấy trông rất quen thuộc với Lâm Mặc Bình.

Không sai, hắn nhất định là tới trông cửa hàng.

Thẩm Tri Huyên không rời đi, Tống Ly cũng không dám đi một mình vào buổi tối, cô gọi một chai rượu rồi ngồi trong góc quán bar quan sát người ra vào, ca vũ thính này không ngờ lại tập trung rất nhiều người giàu.

Khi còn học cấp 3, Tống Ly không chăm chỉ học hành, thường xuyên tụ tập với bạn bè trong quán bar, bọn họ muốn gia nhập tầng lớp thượng lưu, bởi vậy cô ngoài ý muốn có một vài kỹ năng đặc biệt.

.

Chỉ cần nhìn qua quần áo , cách cư xử của người này liền biết biết được gia đình người đó giàu có hay không.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương