Nhóm dịch: Thất Liên HoaTần Mạn là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp, phấn đấu trên thương trường 5 năm trời, cuối cùng cũng tới được vị trí giám đốc.

Một tiếng trước cô còn đang ăn mừng thăng chức ở một nhà hàng nổi tiếng ở trên mạng nào đó, cô uống hơi nhiều nên có chút không tỉnh táo, nên tự tìm một tài xế lái xe đưa cô về nhà, mò mẫm lên lầu rồi ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra còn tưởng rằng là mình đang nằm mơ, đang vùng vẫy ở dưới nước, một lượng nước lớn tích tụ trong lồng ngực, sự sợ hãi bao trùm lấy cô, bản năng tìm kiếm sự sống của con người đang gào thét.

Đột nhiên có một người đàn ông nhảy xuống làm cho nước bắn tung tóe, Giang Tông nghe con gái nói mẹ rơi xuống nước thì vội vàng chạy tới cứu người.

Cơ thể Tần Mạn chìm dần xuống đáy sông, không còn sức lực để vùng vẫy nữa, mãi đến khi có một cánh tay mạnh mẽ tóm được mình và đưa mình ra khỏi vực sâu.


Giang Tông cứu được người lên bờ, hai đứa bé khoảng 3 tuổi đang khóc như mưa, nhìn thấy mẹ được cứu lên bờ, thì dùng đôi chân ngắn cũn cỡn chạy tới và gọi mẹ ơi, mẹ ơi!Tần Mạn mất ý thức, bị sặc quá nhiều nước, Giang Tông chỉ còn cách ép lồng ngực và làm hô hấp nhân tạo cho cô.

Người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, nước da trắng sáng, dáng người cân đối, bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người, càng làm nổi bật những đường cong đáng tự hào trên cơ thể.

Giang Tông có chút ngại ngùng, hai người mặc dù là vợ chồng, nhưng mới chỉ xảy ra một lần quan hệ ngoài ý muốn vào 4 năm trước, mấy năm nay anh đi học đại học ở xa, căn bản là chưa từng tiếp xúc gì với cô vợ này của mình, không có tình cảm, nếu có thì chỉ là trách nhiệm và nghĩa vị, tiếp xúc thân mật như thế này cũng khiến anh cảm thấy xấu hổ, huống hồ con trai con gái còn đang đứng nhìn ở bên cạnh.

Tần Mạn nôn ra một ngụm nước lớn và bắt đầu ho dữ dội, Gian Lan nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.

Sau khi bình tĩnh lại, Tần Mạn bò dậy ôm ngực cảm ơn, đến cả người cứu mình cũng không nhìn rõ.


“Cám…cám ơn!”Giang Tông thấy vậy thì có hơi khó hiểu, cô vợ của mình lúc nào cũng ngây ngốc, bình thường lúc nói chuyện cũng không được lưu loát, thì không thể nào mà nói cảm ơn được.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Giang Tông nhìn cô chằm chằm và hỏi.

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt cuốn hút, lúc này Tần Mạn mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Tông.

Nhìn thấy khuôn mặt điển trai anh tuấn kia, ký ức trong đầu cũng ùa về như nước thủy triều.

Cô tên là Tần Mạn, là một cô ngốc, bây giờ đang là thập niên 1980, bốn năm trước vì một lần quan hệ ngoài ý muốn nên đã gả cho anh, và còn sinh ra một cặp song sinh một trai một gái.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương