Họ không đòi hỏi nhiều, không để nhà máy thực phẩm móc tiền thật, chỉ là đưa ra một số sản phẩm mà thôi, tên của mình có thể xuất hiện trên báo thì chắc chắn rất hấp dẫn.Chủ nhiệm Mai đã lăn lộn trong hệ thống này hơn mười năm, hơn nữa hiểu tính khí và sở thích của mấy vị lãnh đạo này hơn Diệp Mạn, nghe Diệp Mạn đề ra lập tức xoay người: “Tiểu Diệp nói rất có đạo lý, sáng nay chúng ta đi thăm nhà máy thực phẩm trước.”Cả hai gấp tờ báo của ngày hôm nay lại, cho vào túi và lên đường.Chỉ là khi đến nhà máy thực phẩm, bọn họ cũng không ngạc nhiên khi ăn nguyên quả đóng cửa không tiếp, bởi vì nhà máy thực phẩm chưa từng có tiền lệ như vậy, chú bảo vệ cũng không biết nên dẫn bọn họ tìm ai.Chủ nhiệm Mai quay lại hỏi ý kiến của Diệp Mạn.Diệp Mạn đá một cái vào cục đá dưới chân, cười nói: "Sao không hỏi cán bộ của Uỷ Ban phụ nữ nhỉ?"Có lý, nếu đã không tìm được người trung gian thì bọn họ trục tiếp đi tìm Uỷ Ban phụ nữ, rồi sẽ có người của Uỷ Ban phụ nữ giới thiệu họ đến gặp lãnh đạo nhà máy.Cán bộ Uỷ Ban phụ nữ của nhà máy thực phẩm là một bà chị lanh lẹ, khi thấy chủ nhiệm Mai đi tới, bèn cười lớn đáp: "Ôi, cơn gió nào đưa Chủ nhiệm Mai đến đây vậy? Nghe nói bộ trưởng Dương gần đây đã sắp xếp nhiệm vụ cho bà, chắc bận bịu lắm nhỉ?"Chủ nhiệm Mai cười hè hè nói: "Cũng ổn, hôm nay tôi đến để báo tin mừng cho chị, đọc hoạt động của Hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi làm trên tờ “Nhật Báo Khê Hóa”, đợi nó chính thức bắt đầu, sẽ còn có các bài báo liên quan.

Vì để hoạt động tổ chức suôn sẻ, Hội liên hiệp phụ nữ huyện chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, thế đó, quản đốc Lưu của nhà máy của chúng tôi cũng tích cực ủng hộ, và ký một giấy cam kết, hứa sẽ lấy ra một chiếc TV đen trắng 12 inch làm giải thưởng.


Có điều chỉ có 1 chiếc TV thì sao mà đủ, vậy nên tôi đến tìm chị Vu đây để nhờ giúp đỡ, nhà máy của chị cũng cung cấp ít bánh quy, bột mì gì đó đi ha?”Chị Vu rõ ràng là không muốn dính líu đến chuyện này, từ chối đáp: "Chuyện này tôi phải thảo luận với nhà máy.

Chủ nhiệm Mai, chị biết đấy, Ủy ban Phụ nữ của chúng tôi không có quyền này."Diệp Mạn đúng lúc châm vào một câu: "Vậy làm phiền chị Vu giúp chúng tôi nói chuyện với nhà máy.

Bộ trưởng Dương đã nói, một tấm biểu ngữ màu đỏ sẽ được căng tại địa điểm diễn ra hoạt động, và tất cả các đơn vị tài trợ giải thưởng sẽ được in trên đó, để người dân trong toàn huyện và thậm chí cả thành phố biết các đơn vị lớn ở Trường Vĩnh chúng ta đã nhiệt tình như thế nào, ủng hộ hoạt động của Hội liên hiệp Phụ nữ như thế nào!”Nghe vậy, vẻ mặt của chị Vu đơ ra.Điều này có nghĩa hôm nay không đồng ý tặng đồ, vậy đợi đến lúc căng biểu ngữ lên thì sẽ không có tên của đơn vị bọn họ.


Đến lúc báo phát hành ra, các đơn vị anh em đều có tên, thì bọn họ lại không có, vậy tức là nói bọn họ keo kiệt, xấu hổ quá! Lãnh đạo mà biết chắc chắn sẽ triệu tập chị ta.Thế là chị ta lật đật đổi ý: "Như này đi, Hội liên hiệp phụ nữ suy nghĩ thật chu đáo.

Tôi sẽ đưa các cô đến gặp phó giám đốc Từ, ông ấy có thể quyết định chuyện này."Phó giám đốc Từ lại càng dễ nói chuyện, không cần ông ấy bỏ tiền ra, cũng không cần nhà máy bỏ tiền, chỉ lấy mấy bao bột mì và mấy hộp bánh bích quy từ nhà máy mà thôi, là việc lớn, sau này có thể giành được danh tiếng tốt vì ủng hộ công việc của Hội liên hiệp phụ nữ, cớ sao mà không làm, nên ông ấy vui vẻ ký tên.Thắng trận chiến đầu tiên khiến Chủ nhiệm Mai rất vui mừng.Nhưng sau khi rời khỏi nhà máy thực phẩm, bà vẫn có chút e ngại: "Tiểu Diệp, bộ trưởng Dương có nói gì về việc căng biểu ngữ à?"Diệp Mạn cười nói: "Chúng ta có thể nói với Bộ trưởng Dương, căng một tấm băng rôn ở hiện trường thì tốn bao nhiêu tiền đâu? Chỉ dựa vào cái này, chúng ta có thể kiếm lại gấp trăm ngàn lần."“Đúng vậy, đồng chí thật là thông minh.” Chủ nhiệm Mai khen ngợi, rồi cầm sổ ghi chép thảo luận với Diệp Mạn nên đến nhà máy nào tiếp theo.Hôm đó, bọn họ đều bôn ba ở bên ngoài, có thể là do bọn họ đề cập đến việc căng biểu ngữ nên mọi chuyện đa phần đều diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ xưởng giày da có chút khó chịu, còn bốn nhà máy khác đều vui vẻ đồng ý tài trợ, bọn họ hầu như không tốn chút sức lực gì.Tại nhà máy giày da, ngoài lúc đầu có đấu khẩu vài câu ra, Diệp Mạn cuối cùng cũng thuyết phục được đối phương.Khởi đầu quá suôn sẻ, trên đường về, chủ nhiệm Mai không ngớt lời khen ngợi Diệp Mạn.Diệp Mạn không cảm thấy quá ngạc nhiên, dù sao cũng không phải các giám đốc nhà máy tự bỏ tiền túi ra, nói vòng vo là tạo dựng mối quan hệ, phần lớn bọn họ đều có tư lợi cả.Sau một ngày bôn ba, đến năm giờ chiều Diệp Mạn sức cùng lực kiệt trở về nhà.Đi đến dưới tầng nhà tập thể, Diệp Mạn lại nhìn thấy Diệp Bảo Hoa đang loanh quanh gần đó.Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta quay đầu lại cười he he chào như đang giành công vậy, cậu ta vội lấy tấm ảnh trong tay ra: "Chị tư, em lấy được tấm hình mà chị muốn rồi nè.


Nguy hiểm quá trời, suýt nữa là bị Cốc Kiến Thành phát hiện rồi, thật sự dọa em sợ chết khiếp..."Diệp Mạn không nghe rõ cậu ta nói gì sau đó, bởi vì tất cả tâm trí của cô đều tập trung vào tấm hình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương