Lý do này hợp tình hợp lý, với lại từ bài báo lần trước và kế hoạch của hoạt động lần này mà nói, cái cô đồng chí trẻ tuổi này quả thực rất có tài, có thể nắm bắt điểm nóng, điểm nổi bật tốt hơn so với Mai Văn Hồng.Sau vài giây cân nhắc, phóng viên Hùng gật đầu đồng ý: "Được, vậy bên phía Hội Liên hiệp phụ nữ huyện Trường Vĩnh sẽ do cô trao đổi với tôi."Thành công rồi! Diệp Mạn vui mừng khôn xiết, cô tranh thủ thời cơ nói tiếp: "Phóng viên Hùng, tôi vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ, tôi biết nội dung của bài báo lần này khá ngắn, nhưng anh có thể thêm cho tôi một câu như này được không?"Diệp Mạn lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách, hai tay đưa cho Phóng viên Hùng.Phóng viên Hùng xem qua, trên đó có một dòng chữ nhỏ nắn nót viết "Hoạt động lần này đã nhận được sự ủng hộ đông đảo của rất nhiều nhà máy, hầm mỏ, xí nghiệp và tổ chức như nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh và nhà máy Thực phẩm huyện Trường Vĩnh."Câu này thêm vào bản tin cũng chẳng giật gân được gì, phóng viên Hùng suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được thôi."Có thể thấy, mặc dù hôm nay Phóng viên Hùng đã đồng ý với Diệp Mạn nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, chuyện đã đâu vào đấy, Diệp Mạn cũng không để mình mất mặt, cô đứng dậy cười nói: "Chuyện này xin nhờ vào phóng viên Hùng, tôi không làm phiền ngài làm việc nữa, có tin gì tôi sẽ viết thư cho ngài!"Phóng viên Hùng xua tay: "Đi đi, hôm nay muộn quá rồi, không có xe thì mai hẵng về, thân con gái con đứa, đừng có lang thang bên ngoài vào buổi tối!"Nhìn thì trông có vẻ dữ dằn và ngang tàng, nhưng thực ra anh ta là một người tốt, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp! Diệp Mạn xúc động mỉm cười: "Cảm ơn anh, phóng viên Hùng, tôi biết rồi."Kể cả khi phóng viên Hùng không nói, cô cũng sẽ không tùy tiện ngồi lên xe của một người không hề quen biết để về huyện, an ninh lúc này không tốt, trộm cướp du côn hoành hành, tiền mất tật mang, sợ sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân.Với lại cô cũng hiếm khi lên thành phố một chuyến, Diệp Mạn cũng muốn đi dạo một vòng xem thành phố hiện tại như thế nào.


Mặc dù trong cả hai kiếp cô đều là dân của huyện thuộc thành phố Khê Hóa, nhưng cô chưa bao giờ đến thành phố Khê Hóa trong cả kiếp trước và kiếp này.Ở thành phố quả thực sầm uất hơn nhiều so với ở huyện, điểm đáng chú ý nhất là chủng loại sản phẩm trong trung tâm thương mại rất phong phú đa dạng, chẳng hạn như TV, nơi đây vừa có TV màu vừa có TV trắng đen, với nhiều kích cỡ như 9 inch, 12 inch, 14 inch, 18 inch,...!cũng có rất nhiều nhãn hiệu, có cả những nhãn hiệu mà Diệp Mạn chưa từng nghe qua.

Những chiếc TV hãng Hồng Tinh do nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh của họ sản xuất bị chất đống thảm thương ở góc trong cùng, lớp vỏ đen của chiếc TV bám đầy một lớp bụi dày mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trông như đã lâu không được lau chùi.Hèn chi TV của nhà máy họ không bán được, nếu đổi là cô, nhìn vào loạt sản phẩm bắt mắt trên kệ, có nhiều sự lựa chọn như vậy thì cũng sẽ không nghĩ đến mấy chiếc TV Hồng Tinh trông rách nát ấy.Tuy nhiên, suy cho cùng thì đó cũng là sản phẩm của nhà máy mình, còn có hơn một ngàn người dựa vào nhà máy để kiếm cơm, Diệp Mạn vẫn chỉ vào chiếc TV Hồng Tinh trong góc mà không một ai thèm ngó ngàng đến rồi hỏi: “Đồng chí, cái TV đó bán thế nào?"Người bán hàng uể oải đáp: "560 tệ một cái, cái hãng này không nhiều người mua cho lắm, người ta thường chọn TV của hãng Vĩnh Yên, tên vừa hay, thương hiệu lại có tiếng, độ nhận diện cũng rất cao, đã vậy chỉ mắc hơn 20 tệ so với TV hãng Hồng Tinh."Hãng Vĩnh Yên? Diệp Mạn rất chắc chắn rằng mấy hãng TV lớn ở kiếp sau không hề có cái tên này, chắc có lẽ sau cùng họ đã phá sản.Cô hỏi: "Hãng này được sản xuất ở đâu?"Nhân viên bán hàng dùng ánh mắt "sao tôi biết được” nhìn cô: "Ở tỉnh, đây là thương hiệu lớn ở tỉnh.

Nghe nói ở tỉnh bán rất chạy!"Diệp Mạn gật đầu: "Ồ, cám ơn, tôi xem một chút."Diệp Mạn dạo vòng vòng trong trung tâm thương mại rồi đi ra, so với kinh tế quốc doanh, thì cô càng hứng thú với kinh tế tư nhân trong thành phố hơn.Sau một tuần vòng quanh thành phố, Diệp Mạn phát hiện thành phố quả thực sầm uất hơn, kinh tế tư nhân cũng phát triển hơn, nhưng trước mắt có thể thấy loại hình được kinh doanh nhiều nhất chính là quán ăn bình dân và cửa hàng quần áo, nhận định là vốn đầu tư thấp, lợi nhuận cao, thanh toán nhanh chóng.


Với những đặc điểm như vậy nên nó đã thu hút được rất nhiều hộ cá thể tham gia vào hai ngành này.Còn về tiệm sửa chữa mà Diệp Mạn muốn mở nhất thì cô lại không nhìn thấy, không biết có phải do không có hay là do cô tìm không thấy.Đi dạo đến giờ chiều tà, nhiều thương nhân đã chuẩn bị đóng cửa hàng, Diệp Mạn cũng tính về nhà.


Cô chậm rãi đi dọc theo con phố sôi động, lúc sắp đi đến cuối phố, Diệp Mạn đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông khá quen thuộc: "Đẹp quá, rất đẹp, em mặc gì cũng đều đẹp hết!"Giọng nói nhẹ nhàng và đầy quyến rũ, không cần nhìn, Diệp Mạn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cưng chiều của người đàn ông khi nói những lời này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương