Chớp mắt bốn ngày đã trôi qua, mỗi ngày Diệp Mạn đi làm thì điều đầu tiên cô làm chính là đọc "Nhật Báo Khê Hoá", nhưng mãi cô vẫn không nhìn thấy bài viết của mình được xuất bản.

Cũng không biết đối phương đã nhận được chưa, Diệp Mạn định qua hai ngày nữa, nếu bài viết vẫn chưa được xuất bản, cô sẽ đi tìm chủ nhiệm Mai để nghe ngóng tình hình.

Kết quả đợi đến ngày thứ hai, cô vừa bước vào phòng làm việc, các chị các cô đều quay lại nhìn, ánh mắt phát sáng, cực kỳ ngưỡng mộ: "Tam Ni à, em lên báo rồi, đây là lần đầu tiên của bộ phận bảo trì chúng ta đó!"Cuối cùng cũng có tin tức, Diệp Mạn thở phào nhẹ nhõm, bước đến nói: "Ở đâu, em xem với.

"Chị Hoàng run run đưa tờ báo cho Diệp Mạn, chỉ một cái tên ở trên đó Diệp xx, nói: "Đây, em ở đây.

"Diệp Mạn! Đây cũng gọi là lên báo, cũng xứng đáng để bọn họ vui mừng sao? Chỉ có thể nói nhân viên ở bộ phận bảo trì quá nhàn rỗi, quá nhàm chán.

Diệp Mạn nhận lấy tờ báo, xem cẩn thận một lần, nó giống với những gì mà cô đã viết, nhưng phóng viên Hùng đã trau chuốt một chút, ngôn ngữ mượt mà hơn, hành văn cũng hay hơn, hơn nữa tính khiêu khích cũng mạnh hơn không ít.


Không hổ là người dựa vào ngòi bút để kiếm ăn.

Diệp Mạn vô cùng hài lòng, bài báo cáo này kể về Diệp xx, cũng nói về việc cô bị người nhà ép gả thế nào, các cán bộ của hội phụ nữ, công an và nhà máy từ trên trời rơi xuống, cứu những nạn nhân trong cuộc hôn nhân sắp đặt ra làm sao.

Tin tức được viết rất thú vị, thú vị hơn nhiều so với những báo cáo cứng nhắc thường ngày, hơn nữa cũng thu thập một loạt các chủ đề phổ biến như "Tình trạng hủy hôn", "Hôn nhân trao đổi", "Trọng nam khinh nữ", những chủ đề này e rằng ba mươi năm sau chắc chắn sẽ hot.

Diệp Mạn yên tâm rồi, cô trả lại tờ báo cho chị Hoàng.

"Ai là đồng chí Tam Ni? Chủ nhiệm Mai gọi cô ấy qua đó một chuyến.

" Đột nhiên một cô gái với hai bím tóc đen nhánh đứng ngoài cửa hét lớn.

Diệp Mạn vội vàng đứng dậy: "Là tôi, phiền đồng chí phải chạy qua một chuyến rồi, tôi qua đó ngay đây.

"Cô bàn giao một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của chủ nhiệm Mai.

Trong tay chủ nhiệm Mai đang cầm tờ "Nhật Báo Khê Hoá", vui vẻ hỏi: "Tiểu đồng chí, cháu đã đọc báo hôm nay chưa?"Diệp Mạn cười giòn giã nói: "Cháu vừa đọc rồi, phong cách viết bài của phóng viên Hùng giỏi thật, viết quá hay luôn.

"Chủ nhiệm Mai cười nói: "Cậu ấy cũng khen cháu có tài năng, bản thảo đầu tiên đã đạt được trình độ này, cậu ấy còn nói nhà máy sản xuất TV của chúng ta đang giấu nhân tài đấy!"Diệp Mạn không dám nhận: "Phóng viên Hùng quá khen rồi, đây cũng là kinh nghiệm do đích thân cháu trải qua nên mới thể hiện cảm xúc thật như vậy, nếu đổi thành đề tài khác thì cháu không viết được tốt như thế đâu.


""Tiểu đồng chí đừng khiêm tốn, cô gọi cháu đến đây là vì một chuyện khác.

Cháu là bên đương sự, bản báo cáo này không thích hợp xuất bản dưới danh nghĩa của cháu, cho nên mới viết tên của phóng viên Hùng, nhưng bản thảo là do cháu viết, phí viết bản thảo cậu ấy bảo cô đưa cho cháu, phí bản thảo không cao, chỉ có mười hai tệ, cháu cầm lấy đi.

" Nói xong chủ nhiệm Mai lấy một phong bì từ trong ngăn kéo ra.

Mười hai tệ tương đương với nửa tháng lương của cô, Diệp Mạn không chê ít một chút nào, cô nhận lấy cười nói: "Cháu thật sự rất cảm ơn chủ nhiệm Mai và phóng viên Hùng.

Nếu không có sự giúp đỡ của hai người, thì cháu cũng không có cơ hội kiếm tiền này.

"Chủ nhiệm Mai xua tay nói: "Đây là điều cháu xứng đáng có được, tiếp theo! "Chưa nói xong, đồng nghiệp nữ lúc trước lại hoảng hốt chạy vào, khuôn mặt xinh xắn vì kích động mà đỏ bừng lên, không nói nên lời: "Chủ nhiệm Mai, người đó, bảo cô đi một chuyến, trong huyện! ""Đinh Tuyết, cháu đừng vội, từ từ nói, trong huyện làm sao vậy?" Chủ nhiệm Mai biết đồng nghiệp nữ này cứ khi nào căng thẳng sẽ ăn nói không lưu loát, nên bà nhẹ giọng an ủi cô ấy.

Đinh Tuyết vuốt ngực, kích động nói: "Chủ nhiệm Mai, Liên đoàn phụ nữ huyện vừa mới gọi điện thoại đến, bảo chủ nhiệm Mai đi một chuyến, còn bảo cô mang "Nhật Báo Khê Hoá" hôm nay theo nữa.


"Chủ nhiệm Mai đứng dậy, vội vàng hỏi: "Điện thoại đâu? Cúp chưa?""Đã cúp rồi!" Đinh Tuyết gật đầu nói.

Chủ nhiệm Mai sững sờ một lúc, xua tay: "Cô biết rồi, cháu đi làm việc đi.

"Diệp Mạn thấy chủ nhiệm Mai vẫn có việc phải làm nên cô xin phép rời đi: "Chủ nhiệm Mai, cháu về làm việc đây ạ.

"Chủ nhiệm Mai nghe thấy câu này, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Diệp Mạn với ánh mắt rực lửa: "Tiểu đồng chí, cháu không bận nhỉ, nếu không bận thì cùng cô đến Liên đoàn phụ nữ huyện một chuyến, đi thôi!"Nói xong bà cầm tờ báo, kẹp vào nách rồi kéo Diệp Mạn đi cùng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương