Giữa buổi trưa mùa hè, tiếng ve inh ỏi chói tai khiến người ta bực bội, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tan cái nóng, dưới chân ngọn đồi xanh mướt có một con sông nhỏ, mặt nước phẳn lặng, nhưng kỳ thật lòng sông chảy xiết, lòng sông lại hẹp và sâu, năm nay mưa nhiều, nước trong mương chưa bao giờ cạn, trong đó chứa rất nhiều cá lớn, tôm nhỏ, chẳng qua bình thường sẽ không thể nào bắt được.

Trong làn nước có một bóng người lấp ló, một người đang ngụp xuống lặn dưới nước, bởi được 30-40m liền ngoi lên khỏi mặt nước, trên tay cầm một con cá trích dài nửa thước, lộ ra trên mặt nước cánh tay cơ bắp, với làn da màu lúa mạch, lấp lánh dưới nước.

Rất nhanh, người đó liền ngoi lên, khuôn mặt tròn, ngắn, tươi tắn, mày rậm, mắt to, mũi thẳng, mở mắt nhìn ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười khi nhìn thấy kích thước của con cá trích.


“Ngô…Cứu…Mạng!’Một giọng nữ yếu ớt truyền đến từ phía trước, Vệ Vân Khai ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới nước có một bóng người, hình như có người bị rơi xuống nước, anh nhìn con cá trích đang không ngừng giãy giụa trong tay, hơi nhướng mày sau đó vươn tay ném con cá trích ném lên bờ, lập tức lặn xuống nước và bơi về phía trước.

Tống Nguyệt Minh biết bơi, nhưng lúc này cô đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn, không còn sức lực, hơn nữa trong bụng cũng uống không ít nước, cả người lại giống như đang dần chìm xuống, không, cô không thể chết được!“Cứu mạng—” cô ra sức trồi lên mặt nước hô lớn một tiếng cứu mạng.

Nước sông lại tràn vào miệng, Tống Nguyệt Minh vô cùng khó chịu, trong mắt mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy nước sông và cây cối xanh mướt hai bên, sẽ không chết ở chỗ này đi.

Quan trọng là đây là đâu?Đầu óc Tống Nguyệt Minh càng ngày càng hỗn loạn, cơ thể cũng không ngừng giãy giụa, cô cảm thấy hình như có cái gì đó đang nắm chân nên càng cố gắng giãy giụa, là cây dưới nước hay là ma dưới nước?Bỗng nhiên, có một bàn tay vòng qua thắt lưng, ôm cô vào bờ, Tống Nguyệt Minh lập tức ngừng giãy giụa, nhưng cô cảm thấy khó chịu khi có người chạm vào bụng.

Còn chưa tới bờ, Tống Nguyệt Minh đã bị ngất, mái tóc dài ướt sũng ôm lấy khuôn mặt, trên khuôn mặt trắng nõn còn sót lại một chút hoảng loạn, Vệ Vân Khai đưa được người lên bờ, liền thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới cúi người xem người phụ nữ mà anh cứu, chỉ nhìn một lần sau đó liền đem ánh mắt rời đi.

Nước sông thấm ướt toàn bộ quần áo, dính lên cơ thể của người phụ nữ, toàn bộ dáng người thướt tha đều không thể che giấu.


Người phụ nữ nằm trên mặt đất cũng chưa hô hấp được, xem ra tình hình không ổn lắm, Vệ Vân Khai cũng không chậm trễ, quỳ một gối trên mặt đất, bóp mũi chuẩn bị hô hấp nhân tạo, anh còn nhớ lúc đi bơi khi còn nhỏ có người cũng bị đuối nước, sau đó cũng dùng cách này và đã cứu được.

trước tiên kiểm tra xem trong miệng cô có vật gì không, sau đó nắm mũi cô chuẩn bị hô hấp nhân tạo.

Rất nhanh, Tống Nguyệt Minh đã có thể tự hô hấp, mơ màng mở mắt ra liền thấy có người đang nhìn mình, vô lực nâng cánh tay lên.

Vệ Vân Khai lập tức buông cô ra, lùi xuống hai bước để xem trình trạng của cô.


Tống Nguyệt Minh mở mắt ra nhìn ánh mặt trời chói chang, bầu trời xanh thẳm, và nhìn thấy một địa phương xa lạ, một dòng ký ức mãnh liệt truyền đến, cô xuyên không!Cảm giác khó chịu dữ dội từ trong bụng truyền đến, Tống Nguyệt Minh nghiêng đầu, không ngừng nôn mửa, đau đầu dữ dội khiến cô như muốn ngất đi, cô hiện tại là ai?Vệ Vân Khai lau mặt, không phải nước sông mà là mồ hôi toát ra, thấy người phụ nữ nằm im trên mặt đất, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, anh liền xoay người, chuẩn bị rời đi.

“Từ từ…” giọng nói yếu ớt của người phụ nữu vang lên từ phía sau.

Vệ Vân Khai dừng lại, nhíu mày nhìn cô, Tống Nguyệt Minh miễn cưỡng mở mắt ra, yếu ớt nói: “Anh có thể đưa tôi về nhà không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương