Biết rằng chuyến này Cố Viễn Chu đi để kiếm xe cho mình, Thẩm Minh Nguyệt đương nhiên muốn đi cùng.

Thực ra cô đã biết lái xe, thậm chí còn là tay lái cừ khôi, nên việc thi bằng lái chẳng phải là vấn đề gì to tát.

Có xe là cô có thể sử dụng ngay, nhưng dĩ nhiên cô vẫn muốn tỏ ra khiêm tốn một chút.

"Em đi, em sẽ đi cùng anh," cô đáp.

Cố Viễn Chu lái xe đến nhà cô ruột của anh.

Khi tới nơi, Thẩm Minh Nguyệt không khỏi trầm trồ.

Dù ở thời điểm nào, vẫn luôn có những người giàu có.

Khi cô sống ở nông thôn, người dân nghèo đến mức không đủ ăn cơm trắng, có người còn phải ăn rau dại để qua ngày.

Nhưng nhìn xem, nhà họ Cố sống trong những ngôi biệt thự hai tầng, có xe ô tô để đi lại.

Quả nhiên, dù thời nào thì làm nông dân cũng là khổ nhất, không dễ dàng chút nào.


Vừa bước vào sân, Thẩm Minh Nguyệt đã thấy cô ruột của Cố Viễn Chu, bà Cố Huệ Lan.

Cô từng gặp bà trong hành lang bệnh viện lần trước, một người phụ nữ có khí chất thanh lịch.

Thấy cháu trai đến, Cố Huệ Lan lập tức tươi cười chào đón.

"Viễn Chu, sao hôm nay cháu có thời gian đến đây? Thật là hiếm thấy, vào nhà ngồi đi."

Bà cũng không quên nở nụ cười với Thẩm Minh Nguyệt.

Mặc dù mọi người đều xem thường Thẩm Minh Nguyệt, nhưng vì nể mặt Cố Viễn Chu, bà cũng không tỏ ra quá khó chịu trước mặt cô.

Khi vào phòng khách, Cố Viễn Chu và Thẩm Minh Nguyệt nhận ra bên trong còn có khách.

"Cô ơi, nhà có khách sao? Vậy cô cứ tiếp khách trước," Cố Viễn Chu ngồi xuống ghế sofa, mỉm cười nói.

Cố Huệ Lan không để tâm, "Không sao, cháu tìm cô có việc gì?"

Thấy cô nói vậy, Cố Viễn Chu hiểu rằng vị khách này không phải là quan trọng, nên anh đi thẳng vào chuyện hỏi về chiếc xe cũ.

"Cháu có xe mà, cần gì lấy xe cũ?" Cố Huệ Lan hỏi.

Cố Viễn Chu liếc nhìn Thẩm Minh Nguyệt, "Cháu có xe, nhưng vợ cháu thì không.

Sau này cháu bận công việc, muốn mua cho cô ấy một chiếc xe để tiện đi lại.

Chứ một người mang bầu mà cứ đi xe đạp thì cháu cũng không yên tâm."

Nghe cháu trai nói vậy, nụ cười trên mặt Cố Huệ Lan thoáng chốc trở nên gượng gạo.

Lúc biết cháu trai mình phải cưới Thẩm Minh Nguyệt, bà đã vô cùng không hài lòng, cho rằng điều đó làm thiệt thòi cho cháu mình.

Giờ đây bà sẵn lòng tỏ vẻ tốt với Thẩm Minh Nguyệt chỉ vì cô ta đang mang trong mình máu mủ của nhà họ Cố, là cháu nội mà ông cụ Cố ngày đêm mong mỏi.


Nếu không phải vì lý do đó, bà còn chẳng thèm nhìn mặt Thẩm Minh Nguyệt.

Ai ai cũng biết rằng Cố Viễn Chu chỉ miễn cưỡng phải cưới Thẩm Minh Nguyệt.

Vậy thì có cần phải bận tâm đến cô ta đến thế không?

Không khí trong phòng thoáng chút căng thẳng.

Dù trong lòng không hài lòng, nhưng Cố Huệ Lan cũng không nỡ làm mất mặt cháu trai mình.

"Xe vẫn ở ngoài đấy.

Nếu cháu cần thì cứ lấy đi, việc gì phải trả tiền.

Có trả tiền cô cũng không lấy đâu," bà nói một cách hào sảng.

Mặc dù là xe cũ, nhưng nó vẫn có giá trị lớn, vậy mà bà nói tặng là tặng, phong thái của người giàu có hiện lên rõ ràng.

"Không được, dù sao cũng là món đồ không rẻ.

Nếu không người khác lại nghĩ cháu cố tình đến đây để lợi dụng," Cố Viễn Chu hiếm khi pha trò, khiến Cố Huệ Lan bật cười.

"Cứ coi như cháu đang lợi dụng cô đi.


Nếu cháu còn nói đến chuyện tiền bạc nữa là cô sẽ giận đấy.

Xe cô không chuyển tên đâu, cứ lấy mà đi.

Sau này để Minh Nguyệt học bằng lái rồi chạy xe," nói đến đây, ánh mắt bà nhìn Thẩm Minh Nguyệt có chút lạnh nhạt.

Thẩm Minh Nguyệt nhanh chóng lên tiếng cảm ơn.

Cô không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Hiện giờ, cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn vô dụng trong mắt họ, không chỉ vậy, cô còn bị cho là làm hỏng danh tiếng của người giỏi giang nhất trong gia đình họ Cố, Cố Viễn Chu.

Bị ghét bỏ là điều hiển nhiên, nhưng cô không vội.

Một ngày nào đó, cô sẽ dùng khả năng của mình để khiến mọi người phải tôn trọng.

Chuyện xe cộ được giải quyết đơn giản như vậy, thì bỗng nhiên có một giọng nói thắc mắc vang lên từ phía khách.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương