Khuôn mặt anh thật tuấn tú, cũng là khuôn mặt mà từ khi 12 tuổi cô đã luôn khắc ghi trong lòng cho đến bây giờ.
Cô từng nghĩ rằng Cố Viễn Chu sẽ phải mất nhiều năm nữa mới nghĩ đến chuyện tìm bạn đời, vì anh luôn coi trọng sự nghiệp.
Dù có bao nhiêu nữ đồng chí bày tỏ tình cảm, anh cũng đều lịch sự từ chối.
Không ngờ rằng, bông hoa cao ngạo mà cô đã chờ đợi bao năm lại bị một người phụ nữ như thế hái mất.
Nỗi đau trong lòng cô, tự nhiên không biết chia sẻ cùng ai.
"Anh hai, không sao, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc của anh."
Cố Viễn Chu vỗ nhẹ vai cô, khuôn mặt mang theo vài phần yêu thương của một người anh trai.
"Em gái ngốc, đi ăn trước đi."
"Vâng."
Chu Tiểu Phi lại liếc nhìn Cố Viễn Chu một cái rồi mới rời đi.
Thẩm Minh Nguyệt cũng nhận ra rằng trong mắt cô gái này, mình chỉ như không khí, đến một cái nhìn thẳng mặt cũng không có.
Cố Viễn Chu sợ rằng Thẩm Minh Nguyệt không hiểu tình hình phức tạp của gia đình, nên nhẹ nhàng tóm tắt ngắn gọn.
Thẩm Minh Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Tiểu Phi ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không giống với Tư Tư."
Thẩm Minh Nguyệt thầm nghĩ, người đàn ông này trông thông minh vậy mà không nhận ra gì sao?
Chỉ cần một ánh nhìn, cô đã cảm nhận được Chu Tiểu Phi không phải người bình thường, thủ đoạn của cô ta chắc chắn cao hơn hẳn so với Cố Tư Tư.
Nếu chỉ là một cô con nuôi, vốn dĩ không phải người nhà, mà cả gia đình họ Cố lại có ấn tượng tốt về cô ta như vậy, thì chắc chắn cô ta phải rất có bản lĩnh.
Trong lúc Chu Tiểu Phi đang ăn, đầu óc cô vẫn còn quay cuồng với hình ảnh Thẩm Minh Nguyệt mà cô vừa nhìn thấy.
Trái tim cô đầy giận dữ và bất mãn, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì.
Đồng thời, trong lòng cô âm thầm tự nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh.
Hành động nóng vội không giải quyết được vấn đề gì.
Cố Viễn Chu cưới cô ta, chắc hẳn là do hoàn cảnh ép buộc.
Hôn nhân của họ chưa chắc đã kéo dài, sau này có thể còn xảy ra nhiều chuyện không lường trước được.
Đang suy nghĩ, cô liền thấy Cố Tư Tư chạy đến.
Thấy Chu Tiểu Phi trở về, Cố Tư Tư như gặp được cứu tinh, liền ôm chặt lấy cô và bắt đầu kể lể về những điều ấm ức trong hai ngày qua.
"Chị Tiểu Phi, chị không biết người phụ nữ kia phiền thế nào đâu.
Sau này mà phải sống chung dưới một mái nhà với cô ta, em chắc chắn sẽ tức chết mất.
Chị có cách nào đuổi cô ta đi không? Hoặc làm sao để anh hai không cưới cô ta nữa? Chị Tiểu Phi, chị thông minh nhất, chị chắc cũng không muốn anh hai kết hôn với một người phụ nữ như vậy đúng không?"
Chu Tiểu Phi nhìn Cố Tư Tư, trong lòng bắt đầu tính toán.
Bảo cô phản đối thì không thể, mà dù có phản đối, lời cô nói cũng không có trọng lượng.
Trong hoàn cảnh nào thì mới có thể phá hỏng đám cưới của họ?
Chu Tiểu Phi nghĩ mãi, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.
Chuyện mà cả gia đình họ Cố đã đồng ý, dù có làm thế nào cũng vô ích.
Trừ khi có một biến cố lớn xảy ra, nếu không kết quả sẽ không thay đổi được.
"Tư Tư, em đừng nói như vậy.
Nếu anh hai đã đồng ý, chắc chắn anh ấy có lý do riêng của mình.
Chúng ta không cần phải lo lắng."
Thấy Cố Kiến Quân bước tới, Chu Tiểu Phi liền dịu giọng nói.
Sắc mặt của Cố Tư Tư thay đổi, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của bố Cố.
"Con nhìn Tiểu Phi xem, biết suy nghĩ và hiểu chuyện thế nào.
Rồi nhìn lại mình xem con giống cái gì? Ba và mẹ đã dạy con từ nhỏ phải biết lễ nghĩa, vậy mà đến giờ con vẫn bốc đồng như thế."
Cảnh này trong nhà họ Cố không phải hiếm thấy, họ thường xuyên khen Chu Tiểu Phi và mắng mỏ Cố Tư Tư.
Cố Tư Tư hừ một tiếng, bực bội nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Khi trời tối, việc trang trí trong nhà họ Cố đã gần như hoàn thành.
Những việc còn lại chỉ là những chi tiết nhỏ cho ngày hôm sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook