[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
Chương 9: Thiếu Niên Dưới Nắng Chiều (1)

Trong hộ khẩu, Yến Vũ không có dời đi Bắc Thành, cần ở quê tham gia cuộc thi vào đại học, vì để cho anh có thời gian thích ứng, liền chuyển anh tới trường trung học số một Chu Châu để học lớp mười hai.

Năm ngoái, nhà nước ban hành cho trường cao đẳng và đại học tuyển sinh những học sinh được đề cử, năm nay Yến Vũ liền vượt qua bài khảo sát của hai trường đại học, bởi vì học sinh được cử đi tham gia thi đại học là tự nguyện, cho nên anh quyết định là: Thi.

"Anh ta nói, hồ sơ của anh ta cần số điểm thi vào đại học."

"Tại sao?"

"Mình cũng không biết anh ta suy nghĩ gì, đại khái là vì ra vẻ mình rất trâu đi."

Chung Oánh:... Anh ta quả thật rất trâu.

Trước đêm kết hôn, ba Hứa và cô ngồi đối diện im lặng một lúc lâu, khó khăn nói một câu: "Con có chút giống như là mối tính đầu của cậu ta, cậu ta sẽ không bạc đãi con."

Cho dù là một người ngang ngược, nhưng vẫn không chịu được đàn ông b!ến thái.

Lợi ích của Hứa gia và Yến gia cũng không đồng thời cùng xuất hiện, ba Hứa cũng rất ít ở nhà nói tới người tạo gió là Yến tiên sinh, chuyện Chung Oánh mới biết trước mắt là hai người họ sớm đã nhận ra nhau, là bạn học chung đại học.

Lúc ấy Chung Oánh nghĩ, bẩn thỉu! Ba Hứa sinh năm 1970, chỉ hơn Yến Vũ kia một tuổi, đối phương lại là chỉ đích danh nói cưới, ông ta cũng không biết xấu hổ gọi ba vợ, đúng là kim tiền trước mặt thì tình thân cũng không đáng giá một xu! Danh tiếng của cô vang dội, nhưng cũng chỉ được dối xử như là một người con gái mới lớn, đi ngủ với người đàn ông lớn tuổi cũng không biết xấu hổ, thật bẩn thỉu!

Không điên cuồng tiêu tiền của ông ta không phải là phụ lòng mình sao?

Trái tim nhỏ bé đập dữ dội, Yến Vũ trở lại, cô không muốn nhanh chân đến xem dáng vẻ năm mười bảy tuổi của ông ta, còn muốn đi vạch trần bí mật tại sao nửa đời không lập gia đình của ông? Hay là đi xa chút, hoàn toàn trở thành hai đường thẳng song song, thực hiện nguyện vọng trước khi chết của mình, làm một cô gái vui vẻ bình thường ở một khu cư dân nghèo?

Ai, cô vẫn không cảm nhận được niềm vui mà cái nghèo mang lại.

Loay hoay một nửa bộ phim, đi ra khỏi rạp chiếu phim, bị ánh nắng chiều làm rung động ánh mắt, Chung Oánh giơ tay lên che mặt, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Yến Thần nói: "Không có phương tiện, ngày khác đi."

Yến Thần lập tức mất hứng, bĩu môi.

Lý Chu Kiều vỗ tai rất thính, chạy vọt tới: "Ngày khác làm gì? Hai người liếc ngang liếc dọc có bí mật gì chứ?"

Trở về vẫn là cậu đạp xe chở Chung Oánh, một đường tra hỏi cô cùng Yến Thần có phải muốn giấu mọi người hành động đơn độc, tức tối mắng bọn họ không có nghĩa khí.

Đến Chung gia, Lý Chu Kiều đẩy xe đạp vào sân, đi ra cửa lại quay trở lại, định nhìn Chung Oánh một chút, đột nhiên đưa tay ôm gương mặt cô, ép môi cô thành một vòng tròn.

Ánh mắt người thiếu niên hung dữ nói: "Đi xem phim còn cố ý mặc váy, Yến Thần quay lại thì trong mắt cậu chưa từng có tôi đúng không? Đừng quên là tôi nói tôi sẽ theo đuổi cậu trước."

Chung Oánh trợn mắt, dùng sức kéo tay cậu ra: "Cậu nói qua lúc nào?"

Lý Chu Kiều không sợ hãi: "Hồi học tiểu học."

Chung Oánh dở khóc dở cười: "Điên rồi sao? Cậu lừa tôi đội quần lên đầu, hại tôi mất mặt còn bị thương, còn có mặt mũi nói đến việc theo đuổi tôi? Vậy tôi chính thức thông báo cho cậu, cậu bị từ chối!"

"Tôi cũng đã xin lỗi và bị đánh..." Lý Chu Kiều muốn tranh biện, nhưng Chung Oánh lại không muốn nghe, dùng sức đẩy cậu ra ngoài, đóng cửa lại vừa tức giận vừa buồn cười. Ba mươi ba năm trước, bọn nhỏ cũng sớm quen thuộc.

Những ngày kế tiếp, Chung Oánh đều ở nhà tránh nắng, Yến Thần gõ cửa sổ nói muốn tặng quà, cô cũng không phản ứng. Trong lòng có chuyện nghĩ không thông, cho nên cũng không muốn cùng anh tiếp xúc quá gần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương