[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
-
Chương 21: Tu Sửa Sắc Đẹp (1)
Yến Thần vạch trần lời nói dối của cô ngay tại chỗ, nói là cô, cậu ấy và Lý Chu Kiều cùng bị thủy đậu khi còn nhỏ rồi, nếu không có tình huống đặc biệt thì chẳng thể bị lại lần thứ hai.
Chung Oánh vẫn nói xin lỗi như cũ: “Thật lòng xin lỗi, mình đã gặp phải tình huống đặc biệt.”
Dáng vẻ như tên quỷ ăn trộm địa lôi (*) kia khiến Yến Vũ buồn cười. Song cũng chỉ là buồn thôi, anh vẫn không lời nào.
(*) bắt nguồn từ một bộ phim chống Nhật tên là Landmine Warfare (1962) của Trung Quốc. Trong phim có cảnh một tên hóa trang thành nông nhân để trộm địa lôi, tên này cũng ăn mặc, trùm khăn khá kĩ.
Quay qua quay lại đã gần đến khai giảng, Chung Oánh đến căn tin đo lại cân nặng, gầy đi ba cân, làn da đã trở lại màu lúa mì, có thể còn nhạt hơn một chút so với màu lúa mì, hiệu quả rõ rệt.
Chung Oánh rất tự tin với việc làm trắng da. Cô lật giở album ảnh cũ và phát hiện ra vài tấm ảnh màu của người mẹ đã qua đời mấy năm trước, không dám nói trắng trẻo, nhưng làn da rõ ràng trắng hơn rất nhiều so với các bạn chụp chung. Chung Tĩnh cũng không đen, cho nên cô chưa chắc đã bất hạnh di truyền gen đen của ông Chung.
Làm đẹp là một dự án lâu dài, cần phải kiên trì suốt đời.
Nhưng không nghĩ tới, vừa mới đi học trung học, Chung Oánh đã nhận được một tin sét đánh ngang tai - huấn luyện quân sự.
Cần câu còn đang trong giai đoạn quấn dây chuẩn bị mồi, còn chưa thả ra, một tuần huấn luyện quân sự chắc chắn sẽ đánh cô trở về nguyên hình. Nắng gắt tháng chín cuối thu, uy lực của ánh mặt trời không giảm, thời gian dài phơi nắng cộng cùng với cường độ luyện tập thể lực nhất định sẽ gây tổn thương rất lớn tới làn da và cơ bắp cô vất vả xoa bóp mới có được.
Không được xin nghỉ vô cớ. Chung Oánh lật qua lật lại nghiên cứu sáu chữ này, yên lặng mặc quần áo cũ của Chung Tĩnh và đi giày, yên lặng đứng trong đội ngũ lớp nghe huấn luyện viên tự giới thiệu, yên lặng đi theo mọi người tiến hành huấn luyện sơ cấp, yên lặng khi ánh mặt trời bắt đầu gay gắt, ánh mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
Sau khi được người cõng vào phòng y tế mới phát hiện ở đây cũng có không ít người ngất xỉu, say nắng, đau bụng kinh, xoắn ruột, lý do đa dạng. Bác sĩ nhà trường hỏi cô làm sao vậy, cô thành thật trả lời tháng trước ngã từ tầng hai xuống, chấn thương cộng với chấn động não, có thể vẫn chưa khỏi, có vết sẹo khâu trên trán làm bằng chứng, cần hồ sơ bệnh án cũng có thể cung cấp.
Bác sĩ trường học lúc này tỏ vẻ đứa nhỏ này không thể tham gia huấn luyện quân sự, chấn động não không phải là chuyện đùa.
Giáo viên chủ nhiệm bảo cô lấy hồ sơ bệnh án, cộng thêm một tờ đơn xin phép nghỉ có chữ ký của phụ huynh thì có thể về nhà nghỉ ngơi.
Chung Oánh khóc lóc đau thương, cô giáo, em không muốn rời khỏi tập thể tạo ra sự khác biệt, em có thể kiên trì.
Giáo viên chủ nhiệm đã thấy xúc động và hiểu được tâm trạng của cô, nhưng an toàn tính mạng quan trọng hơn.
Ông Chung không có chút nghi ngờ nào, rất nhanh đã làm xong thủ tục xin nghỉ cho cô. Chung Oánh lưu luyến không muốn rời khỏi bạn học mới thì bị ông Chung đẩy lên ngồi ở ghế sau xe đạp, lúc ra khỏi cổng trường đụng phải Yến Vũ đang đi vào, nụ cười tà ác đắc ý trên mặt nhất thời không kịp thu lại.
Nhanh chóng thay đổi biểu cảm khiến gương mặt cô có chút vặn vẹo, xấu hổ chào hỏi: "Anh Yến Vũ.”
Yến Vũ hôm nay mặc một bộ quần đùi áo thun thể thao màu lam, sạch sẽ đẹp trai, trong tay ôm mấy quyển sách, gật gật đầu với cô, lại lễ phép chào ông Chung: "Chào chú Chung.”
Ông Chung sửng sốt, nhìn anh một lúc lâu mới nhớ ra được cái tên: "Yo, là Tiểu Vũ nhà Tham mưu trưởng sao, lớn như vậy nên chú cũng không nhận ra, về khi nào vậy?”
Chung Oánh vẫn nói xin lỗi như cũ: “Thật lòng xin lỗi, mình đã gặp phải tình huống đặc biệt.”
Dáng vẻ như tên quỷ ăn trộm địa lôi (*) kia khiến Yến Vũ buồn cười. Song cũng chỉ là buồn thôi, anh vẫn không lời nào.
(*) bắt nguồn từ một bộ phim chống Nhật tên là Landmine Warfare (1962) của Trung Quốc. Trong phim có cảnh một tên hóa trang thành nông nhân để trộm địa lôi, tên này cũng ăn mặc, trùm khăn khá kĩ.
Quay qua quay lại đã gần đến khai giảng, Chung Oánh đến căn tin đo lại cân nặng, gầy đi ba cân, làn da đã trở lại màu lúa mì, có thể còn nhạt hơn một chút so với màu lúa mì, hiệu quả rõ rệt.
Chung Oánh rất tự tin với việc làm trắng da. Cô lật giở album ảnh cũ và phát hiện ra vài tấm ảnh màu của người mẹ đã qua đời mấy năm trước, không dám nói trắng trẻo, nhưng làn da rõ ràng trắng hơn rất nhiều so với các bạn chụp chung. Chung Tĩnh cũng không đen, cho nên cô chưa chắc đã bất hạnh di truyền gen đen của ông Chung.
Làm đẹp là một dự án lâu dài, cần phải kiên trì suốt đời.
Nhưng không nghĩ tới, vừa mới đi học trung học, Chung Oánh đã nhận được một tin sét đánh ngang tai - huấn luyện quân sự.
Cần câu còn đang trong giai đoạn quấn dây chuẩn bị mồi, còn chưa thả ra, một tuần huấn luyện quân sự chắc chắn sẽ đánh cô trở về nguyên hình. Nắng gắt tháng chín cuối thu, uy lực của ánh mặt trời không giảm, thời gian dài phơi nắng cộng cùng với cường độ luyện tập thể lực nhất định sẽ gây tổn thương rất lớn tới làn da và cơ bắp cô vất vả xoa bóp mới có được.
Không được xin nghỉ vô cớ. Chung Oánh lật qua lật lại nghiên cứu sáu chữ này, yên lặng mặc quần áo cũ của Chung Tĩnh và đi giày, yên lặng đứng trong đội ngũ lớp nghe huấn luyện viên tự giới thiệu, yên lặng đi theo mọi người tiến hành huấn luyện sơ cấp, yên lặng khi ánh mặt trời bắt đầu gay gắt, ánh mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
Sau khi được người cõng vào phòng y tế mới phát hiện ở đây cũng có không ít người ngất xỉu, say nắng, đau bụng kinh, xoắn ruột, lý do đa dạng. Bác sĩ nhà trường hỏi cô làm sao vậy, cô thành thật trả lời tháng trước ngã từ tầng hai xuống, chấn thương cộng với chấn động não, có thể vẫn chưa khỏi, có vết sẹo khâu trên trán làm bằng chứng, cần hồ sơ bệnh án cũng có thể cung cấp.
Bác sĩ trường học lúc này tỏ vẻ đứa nhỏ này không thể tham gia huấn luyện quân sự, chấn động não không phải là chuyện đùa.
Giáo viên chủ nhiệm bảo cô lấy hồ sơ bệnh án, cộng thêm một tờ đơn xin phép nghỉ có chữ ký của phụ huynh thì có thể về nhà nghỉ ngơi.
Chung Oánh khóc lóc đau thương, cô giáo, em không muốn rời khỏi tập thể tạo ra sự khác biệt, em có thể kiên trì.
Giáo viên chủ nhiệm đã thấy xúc động và hiểu được tâm trạng của cô, nhưng an toàn tính mạng quan trọng hơn.
Ông Chung không có chút nghi ngờ nào, rất nhanh đã làm xong thủ tục xin nghỉ cho cô. Chung Oánh lưu luyến không muốn rời khỏi bạn học mới thì bị ông Chung đẩy lên ngồi ở ghế sau xe đạp, lúc ra khỏi cổng trường đụng phải Yến Vũ đang đi vào, nụ cười tà ác đắc ý trên mặt nhất thời không kịp thu lại.
Nhanh chóng thay đổi biểu cảm khiến gương mặt cô có chút vặn vẹo, xấu hổ chào hỏi: "Anh Yến Vũ.”
Yến Vũ hôm nay mặc một bộ quần đùi áo thun thể thao màu lam, sạch sẽ đẹp trai, trong tay ôm mấy quyển sách, gật gật đầu với cô, lại lễ phép chào ông Chung: "Chào chú Chung.”
Ông Chung sửng sốt, nhìn anh một lúc lâu mới nhớ ra được cái tên: "Yo, là Tiểu Vũ nhà Tham mưu trưởng sao, lớn như vậy nên chú cũng không nhận ra, về khi nào vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook