[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
-
Chương 18: Gặp Cô Nàng Là Mối Tình Đầu (2)
Lý Chu Kiều ngơ ngác nhìn cô, ngập ngừng: “Oánh Oánh, cách nói chuyện hồi nãy của cậu y như…”
“Y như cái gì?”
“Nữ đặc vụ trong phim điện ảnh, đứa con gái xấu xa của nhà tư bản và bà vợ ác độc của lão địa chủ.”
“... Phì.”
Sự thật đã chứng minh, Chung Oánh quá lạc quan về mức độ tha hóa do tiền bạc gây ra của người trong nước sau cải cách kinh tế. Chung Oánh đi dạo một vòng trong cửa hàng Hữu Nghị, song tất cả những nhân viên bán hàng đều không nhìn cô lấy một lần.
Chung Oánh đang định lấy một loại kem bảo vệ da không rõ nhãn hiệu ra xem thì người phụ nữ với cái mũi hếch lên trời mở miệng: “Không mua thì đừng có xem.”
Cô phát hiện một chiếc túi xách rất giống với kiểu túi đưa thư hoài cổ được thế hệ sau ưa chuộng, vừa muốn sờ thử, nhân viên bán hàng đã hét lớn: “Đừng nhúc nhích! Đắt lắm đấy!”
“Giá bao nhiêu vậy?”
“Sáu mươi tám. Cô mua không? Mua thì tôi lấy xuống cho cô.”
Sắc mặt Chung Oánh nặng nề. Cô cả Hứa chưa bao giờ chịu đựng sự tức giận thế này! Ngay cả cơ hội vả mặt cũng chẳng có, cô thật sự mua không nổi.
Chung Oánh đi xuống lầu 2 với vẻ mặt xám xịt. Lý Chu Kiều an ủi cô: “Đã nói là đừng tới cửa hàng Hữu Nghị rồi mà. Tụi mình tới cửa hàng bách hóa đi, nhân viên bán hàng ở chỗ đó tốt lắm.”
Vấn đề này nằm ở chỗ người có tốt hay không ư? Đây là bởi vì không được trích phần trăm hoa hồng nên đâm ra bán hàng thiếu tích cực thôi. Thử trích cho cô ta năm, tám tệ trên một cái túi đi, có tin cô ta có thể chạy ra đường mời chào khách không!
Lửa giận trong bụng Chung Oánh còn chưa nguôi thì lúc xuống lầu đã suýt bị đau mắt đỏ. Trước quầy mỹ phẩm, Chung Oánh trông thấy một cặp mẹ con quen mặt.
Người mẹ bảo: “Mua Pechoin (4) đi. Mùi hương của nó thơm, lại còn giữ ẩm nữa.”
(4) Pechoin: là một thương hiệu nội địa lâu đời tại Trung Quốc, có mặt từ năm 1931.
Đứa con gái đáp: “Không. Mùa hè ai lại dùng những thứ gây dầu như vậy? Con muốn Hazeline cơ, vừa mát mẻ vừa làm trắng da?”
Người mẹ nói: “Mua, mua hai chai đủ không?”
Đứa con gái nói: “Dạ đủ rồi ạ. Con cảm ơn mẹ, mẹ tốt quá.”
Chung Oánh: “…”
Thiếu nơi để tiêu pha khiến cô và cô nàng mối tình đầu không hẹn mà gặp.
Chung Oánh nép vào cạnh bên của tủ bày hàng, y như một kẻ rình trộm. Cô nhìn hai mẹ con kia không chỉ mua Hazeline mà còn mua kem nền, son dưỡng và dầu gội đầu. Lúc thanh toán họ cũng cực kỳ thoải mái.
Quan Linh mặc áo sơ mi trắng ngắn tay viền hoa, bên ngoài là chiếc váy yếm có màu tím và xám đan xen dài đến đầu gối, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh. Cô ta thắt bím hai bên, quấn thành vòng, nhìn cứ như học sinh tiểu học vậy. Ở độ tuổi mười bảy, ăn mặc thế này có hơi bị con nít quá. Dù vậy, Chung Oánh không thể không thừa nhận chuyện hơi thở thanh xuân của cô ta đang phả vào mặt cô, trông khá là xinh đẹp.
Cô cả Hứa-người từng có phòng thay đồ rộng cả nửa tầng lầu, chỉ mặc đồ phiên bản giới một lần rồi vứt, nay đã bị độ nhạt nhẽo của thời trang tại thập niên tám mươi tàn phá một thời gian. Cô vậy mà lại cảm thấy mặc một ít màu sắc tương phản cũng được tính là hợp, không mang vớ chính là người kiến tạo trào lưu.
“Ai thế?”-Lý Chu Kiều thấy cô cứ nhìn chằm chằm nhà người ta bằng ánh u ám, tựa như con sói đói đang quan sát miếng thịt tươi, cậu ta không khỏi tò mò.
Chung Oánh thu hồi tầm mắt, đi về phía cửa lớn: “Chẳng ai hết. Mình cũng không quen, tại thấy đẹp nên mình nhìn thêm mấy cái thôi.”
“Đẹp á?”-Lý Chu Kiều quay đầu liên tục, nhìn cô gái một lượt từ trên xuống dưới: “Ngoại trừ trắng hơn cậu một chút, gầy hơn cậu một chút, cao hơn cậu một chút ra thì mình cũng đâu thấy cô gái đó đẹp được bao nhiêu.”
“Y như cái gì?”
“Nữ đặc vụ trong phim điện ảnh, đứa con gái xấu xa của nhà tư bản và bà vợ ác độc của lão địa chủ.”
“... Phì.”
Sự thật đã chứng minh, Chung Oánh quá lạc quan về mức độ tha hóa do tiền bạc gây ra của người trong nước sau cải cách kinh tế. Chung Oánh đi dạo một vòng trong cửa hàng Hữu Nghị, song tất cả những nhân viên bán hàng đều không nhìn cô lấy một lần.
Chung Oánh đang định lấy một loại kem bảo vệ da không rõ nhãn hiệu ra xem thì người phụ nữ với cái mũi hếch lên trời mở miệng: “Không mua thì đừng có xem.”
Cô phát hiện một chiếc túi xách rất giống với kiểu túi đưa thư hoài cổ được thế hệ sau ưa chuộng, vừa muốn sờ thử, nhân viên bán hàng đã hét lớn: “Đừng nhúc nhích! Đắt lắm đấy!”
“Giá bao nhiêu vậy?”
“Sáu mươi tám. Cô mua không? Mua thì tôi lấy xuống cho cô.”
Sắc mặt Chung Oánh nặng nề. Cô cả Hứa chưa bao giờ chịu đựng sự tức giận thế này! Ngay cả cơ hội vả mặt cũng chẳng có, cô thật sự mua không nổi.
Chung Oánh đi xuống lầu 2 với vẻ mặt xám xịt. Lý Chu Kiều an ủi cô: “Đã nói là đừng tới cửa hàng Hữu Nghị rồi mà. Tụi mình tới cửa hàng bách hóa đi, nhân viên bán hàng ở chỗ đó tốt lắm.”
Vấn đề này nằm ở chỗ người có tốt hay không ư? Đây là bởi vì không được trích phần trăm hoa hồng nên đâm ra bán hàng thiếu tích cực thôi. Thử trích cho cô ta năm, tám tệ trên một cái túi đi, có tin cô ta có thể chạy ra đường mời chào khách không!
Lửa giận trong bụng Chung Oánh còn chưa nguôi thì lúc xuống lầu đã suýt bị đau mắt đỏ. Trước quầy mỹ phẩm, Chung Oánh trông thấy một cặp mẹ con quen mặt.
Người mẹ bảo: “Mua Pechoin (4) đi. Mùi hương của nó thơm, lại còn giữ ẩm nữa.”
(4) Pechoin: là một thương hiệu nội địa lâu đời tại Trung Quốc, có mặt từ năm 1931.
Đứa con gái đáp: “Không. Mùa hè ai lại dùng những thứ gây dầu như vậy? Con muốn Hazeline cơ, vừa mát mẻ vừa làm trắng da?”
Người mẹ nói: “Mua, mua hai chai đủ không?”
Đứa con gái nói: “Dạ đủ rồi ạ. Con cảm ơn mẹ, mẹ tốt quá.”
Chung Oánh: “…”
Thiếu nơi để tiêu pha khiến cô và cô nàng mối tình đầu không hẹn mà gặp.
Chung Oánh nép vào cạnh bên của tủ bày hàng, y như một kẻ rình trộm. Cô nhìn hai mẹ con kia không chỉ mua Hazeline mà còn mua kem nền, son dưỡng và dầu gội đầu. Lúc thanh toán họ cũng cực kỳ thoải mái.
Quan Linh mặc áo sơ mi trắng ngắn tay viền hoa, bên ngoài là chiếc váy yếm có màu tím và xám đan xen dài đến đầu gối, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh. Cô ta thắt bím hai bên, quấn thành vòng, nhìn cứ như học sinh tiểu học vậy. Ở độ tuổi mười bảy, ăn mặc thế này có hơi bị con nít quá. Dù vậy, Chung Oánh không thể không thừa nhận chuyện hơi thở thanh xuân của cô ta đang phả vào mặt cô, trông khá là xinh đẹp.
Cô cả Hứa-người từng có phòng thay đồ rộng cả nửa tầng lầu, chỉ mặc đồ phiên bản giới một lần rồi vứt, nay đã bị độ nhạt nhẽo của thời trang tại thập niên tám mươi tàn phá một thời gian. Cô vậy mà lại cảm thấy mặc một ít màu sắc tương phản cũng được tính là hợp, không mang vớ chính là người kiến tạo trào lưu.
“Ai thế?”-Lý Chu Kiều thấy cô cứ nhìn chằm chằm nhà người ta bằng ánh u ám, tựa như con sói đói đang quan sát miếng thịt tươi, cậu ta không khỏi tò mò.
Chung Oánh thu hồi tầm mắt, đi về phía cửa lớn: “Chẳng ai hết. Mình cũng không quen, tại thấy đẹp nên mình nhìn thêm mấy cái thôi.”
“Đẹp á?”-Lý Chu Kiều quay đầu liên tục, nhìn cô gái một lượt từ trên xuống dưới: “Ngoại trừ trắng hơn cậu một chút, gầy hơn cậu một chút, cao hơn cậu một chút ra thì mình cũng đâu thấy cô gái đó đẹp được bao nhiêu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook