Cô nhớ tới kiếp trước khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt tức giận bừng bừng của tên ác bá, chỉ có thể đấnh cược một phen, hi vọng lúc này hắn đang ở trong bệnh viện.

Nhìn thấy bác sĩ gây mê chọc kim vào ống truyền dịch, Hàm Tuệ đã cắn chặt tay bác sĩ cố gắng bảo vệ đứa con trong bụng, nhân cơ hội này, rút ống truyền dịch ra.

Cái này chắc chắn không tốt cho hài tử.

Nhóm bác sĩ nghĩ rằng cô phát điên, vây bốn phía chặn cô lại.

Hàm Tuệ nhấc túi truyền dịch lên, khoa khoa tay cân, dùng sức hét lên:"Vu Cảnh Đình! Có người muốn giết con trai anh, làm cả nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn!"Cánh cửa bị đá văng, không, nó bị đá bay.

"Ha! Mười tám cái đời tổ tiên nhà các ngươi! Ai dám động đến con trai của lão tử! Ông đây nửa đêm tới giết chết chúng mày!"Hàm Tuệ nhìn thấy nam nhân hùng hổ tiến vào chửi bới, trong lòng nóng lên, nước mắt rơi lã chã.

Là hắn, đúng là hắn rồi.


Ngay khi Vu Cảnh Đình vọt tới, liền nhìn thấy vợ mình một chân để trần, lộ ra một cái chân củ cải trắng đẫy đà, còn có dấu răng đêm qua hắn gặm nhấm.

Con mẹ nó! Trong phòng này có đàn ông!Con ngươi Vu Cảnh Đình đỏ bừng, hắn dùng nắm đấm lao về phía bác sĩ gây mê.

"Con mẹ nhà ngươi, ngươi còn dám nhìn vợ của lão tử?!"Bác sĩ gây mê vừa thấy thế, trời ơi, đây không phải "kẻ điên" ồn ào bên ngoài sao?“Không được đánh!” Trần Hàm Tuệ từ phía sau ôm chặt lấy hắn.

"Buông ra! Dám giấu ông dây đi phá thai, về nhà tôi sẽ tính sổ với cô!" Vu Cảnh Đình tức giận nói.

Giống như kiếp trước, hắn hung dữ đáng sợ, kiếp trước Hàm Tuệ sợ nhất hắn như quỷ rống lên, chán ghét hắn chửi đổng, nhưng khi gặp lại hắn, từng cái lỗ chân lông đều lộ ra thân ái.

Nghĩ kỹ lại, hắn đối với cô chỉ hung hăng miệng lưỡi, chưa từng động tay với cô, một ngón tay người không.

"Nếu anh dám đánh người ta, tôi sẽ đánh con trai anh! Tôi đánh đến khi mất thì thôi!" cảm giác nam nhân trong lòng ngực cứng đờ.


“Nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả đều cút hết cho ta!” Chỉ mình hắn được nhìn đôi chân kia của vợ hắn thôi!Các bác sĩ cùng nhau xoay người rời đi, nghĩ thầm làm sao mà hai tên tâm thần này lại đến được với nhau?“Mau mặc quần vào ——khóc cái gì, không được khóc!” Vu Cảnh Đình nhìn thấy cô khóc, lòng hắn như có gì đó thắt lại, hắn luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô, càng lau càng nhiều.

Hắn tức quá gầm lên dọa đám bác sĩ sợ hãi: “Các ngươi dánh đánh vợ lão tử?’’Mấy bác sĩ bị cô cắn : Sao lại nghĩ đến cái rắm này?Không thấy vợ hắn đạp chúng ta thành cái dạng gì à? Phòng phẫu thuật đều bị cô ta phá hết lên!"Không đánh thì sao vợ ta lại khóc!""Đừng chửi bậy nữa, là em quá nhớ anh.

" Hàm Tuệ từ sau vòng tay qua ôm eo hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Vu Cảnh Đình sửng sốt, trong đầu đột nhiên vụt ra một câu: Xong rồi, vợ của ta điên rồi!Kể từ khi Trần Hàm Tuệ gả cho hắn, đôi mắt ấy giống như vòi nước không có van, cả ngày khóc lóc nỉ non, nhìn thấy hắn thì sợ hãi run rẩy, cứ như sợ thứ gì đó.

Không phải hắn điên rồi chứ, sao vợ có thể chủ động ôm hắn, còn nói nhớ hắn?“Còn nói không đánh cô ấy! Làm vợ ông sợ tới mức nói mớ đay này!” Vu Cảnh Đình xắn tay áo chuẩn bị đánh bác sĩ gây mê.

Hàm Tuệ sợ hắn sẽ bị bắt giống như kiếp trước vì đánh người, chỉ có thể nhẫn tâm nói:"Nếu anh dám đánh, về sau liền đừng có mơ cùng em ngủ trên giường.

"Không cho ngủ cùng nhau, chuyện này rất lớn.

Vu Cảnh Đình thu tay lại.

(Hết chương này).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương