[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
-
Chương 26: Nhặt Lông Dê (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người rất tích cực, nói muốn theo làm, Thẩm Liệt để cho mọi người đăng ký, ai được thì 8h sáng hôm sau sẽ qua, chia cho mỗi người một túi, mang theo kéo cắt, một cân là một hào, một ngày xử lý hai mươi cân là được hai tệ.
Lâm Vinh Đường và Đông Mạch cũng ở đó, Lâm Vinh Đường giúp mang bao tải, được chia một bao thuốc lá, Đông Mạch ngồi đó để xem, cuối cùng cũng đi đăng ký.
Tối về, nói tới chuyện này, Lâm Vinh Đường lắc đầu: "Thẩm Liệt đã ở bên ngoài một thời gian dài, tiêu tiền như nước, căn bản sẽ không sống qua ngày, trước khi Tôn Hồng Hà hủy hôn, vốn là muốn bọn họ bồi thường tiền, cậu ấy đánh sưng mặt sưng người không có tiền, bây giờ đang giúp chuyển lông dê, lại cho một bao thuốc lá, cậu ta a, thật may là bây giờ không có tiền, sau này có tiền còn không biết sẽ làm nhục thế nào đâu! "
Đông Mai liếc nhìn hộp thuốc trên bàn: "Anh được một bao thuốc, tranh thủ đi, sao được tiện nghi lại ra vẻ vậy!"
Lâm Vinh Đường: "Anh chỉ đang nói về chuyện này, Thẩm Liệt thực ra khá có năng lực, nhưng cậu ta tiêu quá nhiều tiền, cậu ta thực sự không phải người chỉ sống qua ngày, tại sao Tôn Hồng Hà lại đột nhiên muốn ly hôn, nói không chừng người ta đã nhìn thấy cái gì đó., bằng không vì sao, con gái lớn của Hoàng Hoa vừa kết hôn, còn chưa ngồi nóng đít liền rời đi!"
Đông Mạch nghe anh nói hồi lâu, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, cô đang bận lo lắng cho con thỏ của mình, hai ngày nay cô ra ngoài cắt cỏ cho thỏ ăn, con thỏ nhỏ ăn uống vui vẻ, có điều trời lạnh, cô phải làm một cái ổ cho nó ở, để nó không bị lạnh, ngày mai cô còn phải dành thời gian để đi cắt cỏ.
Ngoài ra, cô phải dành thời gian về thăm nhà một chuyến, muốn nói chuyện với mẹ về chuyện mở quán cơm trong thành, cô không có cách nào làm, xem mẹ có muốn làm hay không.
Lâm Vinh Đường nói chuyện hồi lâu, thấy Đông Mạch trước sau không để tâm, ngược lại còn đang chơi đùa với con thỏ ở đó, vì vậy anh cũng không nói: "Một con thỏ, đến mức đó sao, nhỏ xíu chạy lung tung khắp nhà."
Đông Mạch không nói lời nào, nếu theo tính tình trước đây của cô, nhất định sẽ đôi co với anh, nhưng bây giờ cô không dễ mang thai, ít tức giận một chút, có thể nói ít đi thì sẽ nói ít đi.
Thôn của nhà Đông Mạch được gọi là thôn Đông Quách, thực ra không có họ Quách trong thôn, cũng không liên quan gì đến ông Đông Quách trong các sách giáo khoa trước đây, cũng không ai biết tại sao lại gọi là thôn Đông Quách, dù sao thì nó cũng được như vậy từ trước, bên cạnh thôn Đông Quách còn có thôn Tây Quách.
Đông và Tây Quách cách nhau một lối đi, rất gần.
Đông Mạch quay trở lại nhà mình, còn chưa bước vào cửa, cô đã thấy những người phụ nữ trong làng xông tới tìm mình, thấp giọng hỏi cô "Có chuyện gì với con gái của Tôn gia ở thôn Tây Quách vậy".
"Tôi nghe nói vừa mới kết hôn đã ầm ĩ muốn ly hôn, đằng trai đến nói chuyện cả buổi, cũng không biết rốt cuộc là thế nào?"
"Tôi nhìn anh ta rất ngay thẳng, nghe nói là bộ đội đã giải ngũ, đây không phải là vô cùng tốt sao, sao mới đó liền ầm ĩ ly hôn, có phải cậu ta có tật xấu gì không?"
"Đông Mạch, không phải nhà phải nhà cô và cậu ta là hàng xóm sao, cô có nghe được gì không? Nói cho chúng tôi nghe đi?"
Đông Mai bị bảy tám người hỏi, nhưng làm sao cô biết được, nhưng nhìn Thẩm Liệt đáng thương như vậy còn bị hoài nghi “có tật xấu gì?” cũng thấy bực bội, cô thuận tiện nói thay Thẩm Liệt mấy câu: "Con người vô cùng tốt, đã giải ngũ, làm việc cũng rất hào phóng."
Người trong thôn còn muốn hỏi chuyện khác, may mà chị dâu cô đi ra, cô vội vàng theo sát chị dâu vào nhà.
Đông Mạch có hai anh trai, anh cả là Giang Xuân Canh, và anh thứ hai là Giang Thu Thu, ban đầu còn có một cô con gái giữa Giang Xuân Canh và Giang Thu Thu, sinh ra được vài tháng thì mất, nhưng mẹ của Đông Mạch vẫn giữ lại chữ Hạ cho người con gái này.
Mọi người rất tích cực, nói muốn theo làm, Thẩm Liệt để cho mọi người đăng ký, ai được thì 8h sáng hôm sau sẽ qua, chia cho mỗi người một túi, mang theo kéo cắt, một cân là một hào, một ngày xử lý hai mươi cân là được hai tệ.
Lâm Vinh Đường và Đông Mạch cũng ở đó, Lâm Vinh Đường giúp mang bao tải, được chia một bao thuốc lá, Đông Mạch ngồi đó để xem, cuối cùng cũng đi đăng ký.
Tối về, nói tới chuyện này, Lâm Vinh Đường lắc đầu: "Thẩm Liệt đã ở bên ngoài một thời gian dài, tiêu tiền như nước, căn bản sẽ không sống qua ngày, trước khi Tôn Hồng Hà hủy hôn, vốn là muốn bọn họ bồi thường tiền, cậu ấy đánh sưng mặt sưng người không có tiền, bây giờ đang giúp chuyển lông dê, lại cho một bao thuốc lá, cậu ta a, thật may là bây giờ không có tiền, sau này có tiền còn không biết sẽ làm nhục thế nào đâu! "
Đông Mai liếc nhìn hộp thuốc trên bàn: "Anh được một bao thuốc, tranh thủ đi, sao được tiện nghi lại ra vẻ vậy!"
Lâm Vinh Đường: "Anh chỉ đang nói về chuyện này, Thẩm Liệt thực ra khá có năng lực, nhưng cậu ta tiêu quá nhiều tiền, cậu ta thực sự không phải người chỉ sống qua ngày, tại sao Tôn Hồng Hà lại đột nhiên muốn ly hôn, nói không chừng người ta đã nhìn thấy cái gì đó., bằng không vì sao, con gái lớn của Hoàng Hoa vừa kết hôn, còn chưa ngồi nóng đít liền rời đi!"
Đông Mạch nghe anh nói hồi lâu, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, cô đang bận lo lắng cho con thỏ của mình, hai ngày nay cô ra ngoài cắt cỏ cho thỏ ăn, con thỏ nhỏ ăn uống vui vẻ, có điều trời lạnh, cô phải làm một cái ổ cho nó ở, để nó không bị lạnh, ngày mai cô còn phải dành thời gian để đi cắt cỏ.
Ngoài ra, cô phải dành thời gian về thăm nhà một chuyến, muốn nói chuyện với mẹ về chuyện mở quán cơm trong thành, cô không có cách nào làm, xem mẹ có muốn làm hay không.
Lâm Vinh Đường nói chuyện hồi lâu, thấy Đông Mạch trước sau không để tâm, ngược lại còn đang chơi đùa với con thỏ ở đó, vì vậy anh cũng không nói: "Một con thỏ, đến mức đó sao, nhỏ xíu chạy lung tung khắp nhà."
Đông Mạch không nói lời nào, nếu theo tính tình trước đây của cô, nhất định sẽ đôi co với anh, nhưng bây giờ cô không dễ mang thai, ít tức giận một chút, có thể nói ít đi thì sẽ nói ít đi.
Thôn của nhà Đông Mạch được gọi là thôn Đông Quách, thực ra không có họ Quách trong thôn, cũng không liên quan gì đến ông Đông Quách trong các sách giáo khoa trước đây, cũng không ai biết tại sao lại gọi là thôn Đông Quách, dù sao thì nó cũng được như vậy từ trước, bên cạnh thôn Đông Quách còn có thôn Tây Quách.
Đông và Tây Quách cách nhau một lối đi, rất gần.
Đông Mạch quay trở lại nhà mình, còn chưa bước vào cửa, cô đã thấy những người phụ nữ trong làng xông tới tìm mình, thấp giọng hỏi cô "Có chuyện gì với con gái của Tôn gia ở thôn Tây Quách vậy".
"Tôi nghe nói vừa mới kết hôn đã ầm ĩ muốn ly hôn, đằng trai đến nói chuyện cả buổi, cũng không biết rốt cuộc là thế nào?"
"Tôi nhìn anh ta rất ngay thẳng, nghe nói là bộ đội đã giải ngũ, đây không phải là vô cùng tốt sao, sao mới đó liền ầm ĩ ly hôn, có phải cậu ta có tật xấu gì không?"
"Đông Mạch, không phải nhà phải nhà cô và cậu ta là hàng xóm sao, cô có nghe được gì không? Nói cho chúng tôi nghe đi?"
Đông Mai bị bảy tám người hỏi, nhưng làm sao cô biết được, nhưng nhìn Thẩm Liệt đáng thương như vậy còn bị hoài nghi “có tật xấu gì?” cũng thấy bực bội, cô thuận tiện nói thay Thẩm Liệt mấy câu: "Con người vô cùng tốt, đã giải ngũ, làm việc cũng rất hào phóng."
Người trong thôn còn muốn hỏi chuyện khác, may mà chị dâu cô đi ra, cô vội vàng theo sát chị dâu vào nhà.
Đông Mạch có hai anh trai, anh cả là Giang Xuân Canh, và anh thứ hai là Giang Thu Thu, ban đầu còn có một cô con gái giữa Giang Xuân Canh và Giang Thu Thu, sinh ra được vài tháng thì mất, nhưng mẹ của Đông Mạch vẫn giữ lại chữ Hạ cho người con gái này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook