[Thập Niên 80] Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách
-
Chương 24: Nhặt Lông Dê (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Vinh Đường: "Vậy thì tốt rồi, bây giờ xe cũng không tiện đường, chúng ta từ từ đi bộ về."
Đông Mạch thực sự có chút mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, nhưng vẫn gật đầu: "Được, đi bộ."
Thế là cả nhóm ba người cứ như vậy đi bộ vào thôn, buổi tối làng tắt đèn tối, tiếng chó của nhà ai sủa, đường trong làng không dễ đi, ba người đi lại vừa sâu vừa nông.
Trời se lạnh, gió đêm thổi, thổi bay những hàng cây ít lá bên đường, còn có những ngọn cờ trắng treo trên phần mộ ai đó, tạo nên âm thanh sột soạt, có chút rợn người.
Lâm Vinh Đường theo bản năng nắm tay Đông Mạch: "Không sao đâu, xung quanh là thôn, đừng sợ."
Đông Mạch ngơ ngác liếc nhìn anh, nhưng không nói lời nào.
Trong đầu cô vẫn đang nghĩ đến chuyện sinh con, không hề sợ hãi chút nào.
Đang đi, một bóng trắng đột nhiên lao tới, bay tới dưới chân Lâm Vinh Đường và Đông Mạch, Lâm Vinh Đường trong lòng vốn đang có quỷ, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, sợ đến mức đứng không vững, lảo đảo mấy bước.
Thẩm Liệt bước một bước dài, liền tiến lên đuổi theo, nhanh đến mức không thấy bóng người.
Đông Mạch lại không phản ứng gì, cứ như vậy ngơ ngác nhìn, bây giờ cô ngoại trừ việc sinh con ra thì việc khác phản ứng có chút chậm, không biết là thế nào.
Lâm Vinh Đường há miệng thở mạnh: "Không sao đâu, Đông Mạch, đừng sợ!"
Anh nói để cho Đông Mạch không sợ, nhưng giọng anh thì đang run rẩy.
Đông Mạch nhìn về phía Thẩm Liệt, Thẩm Liệt vội vàng chạy tới, đuổi kịp cái thứ kia, hóa ra là một con thỏ, con thỏ không quá lớn, trắng như tuyết, bị Thẩm Liệt túm chặt hai lỗ tai, mở đôi mắt đỏ hoe, nheo lại, trông thật đáng thương.
Lâm Vinh Đường: "Hóa ra là một con thỏ!"
Thẩm Liệt: "Con thỏ này chắc mới vài tháng tuổi."
Đông Mạch: "Thật đáng thương."
Mới vài tháng tuổi đã lạc mẹ, còn bị người bắt được.
Người ta cũng không làm gì hại người khác, nhưng chẳng qua lúc qua đường có thể gặp sơ suất sao?
Thẩm Liệt nghe xong, nghẹn một cái, liếc nhìn Đông Mạch rồi nói: "Vậy thì để nó đi thôi."
Đông Mạch vội vàng chặn lại: "Đừng thả đi, thật khó mới bắt được, thả đi thật đáng tiếc."
Thẩm Liệt mất bình tĩnh: "Chị dâu, con thỏ này giao cho chị, chị tùy ý xử lý."
Đông Mạch: "Vậy thì ngại lắm, cậu đã bắt được nó mà."
Lâm Vinh Đường cũng nói: "Đúng vậy, cậu bắt được, cậu còn có khả năng này, thật sự là nhìn không ra, vừa rồi thân thủ thật nhanh nhạy."
Thẩm Liệt: "Con thỏ chạy qua người hai người, tôi mới bắt được."
Lâm Vinh Đương còn muốn nói gì nữa, nhưng Đông Mạch cũng không còn khách sáo: "Được rồi, tôi có thể lấy nó thật sao?"
Thẩm Liệt cười, nhìn về phía Lâm Vinh Đường: "Chị dâu thích thì lấy đi, dù sao vật nhỏ này làm thịt cũng không được nhiều thịt, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi cho nó ăn."
Lâm Vinh Đường: "Vậy thì không khách khí nữa."
Vừa nói anh vừa nói Đông Mạch hai câu: "Em nói xem em cũng thật là, thấy cái gì cũng muốn, ai!"
Đông Mạch nhận lấy con thỏ từ tay Thẩm Liệt, con thỏ nhỏ đáng thương vẫy vẫy đôi tai trắng của nó, Đông Mạch càng cảm thấy đau lòng, không kìm được mà vuốt lông nó, đến cả lời Lâm Vinh Đường nói, cô trước sau không để ý.
Dù sao cô cũng là một người thực dụng, muốn mua quần áo, muốn có thỏ, người khác nghĩ thế nào cũng được.
Có lẽ con thỏ này đã làm Đông Mạch bình tĩnh hơn , trên đường về, Đông Mạch cũng có sức lực, bước đi rất nhanh, về đến nhà, đem con thỏ thu xếp ổn thỏa, tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
**************
Ngày hôm sau Vương Tú Cúc tự nhiên đến rất sớm, hỏi thăm chuyện đến bệnh viện gặp bác sĩ, Lâm Vinh Đường trực tiếp nói cho bà biết hai người không có vấn đề gì, còn nói bác sĩ nói loại chuyện này không thể vội, chính là một vấn đề may mắn.
Vương Tú Cục nghe được cũng yên tâm: "Được rồi, vậy hai đứa càng sớm càng tốt, người ta thường hỏi mẹ, nói khi nào thì được ôm cháu trai, mẹ cũng chỉ biết xấu hổ đứng im một chỗ."
Lâm Vinh Đường: "Vậy thì tốt rồi, bây giờ xe cũng không tiện đường, chúng ta từ từ đi bộ về."
Đông Mạch thực sự có chút mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, nhưng vẫn gật đầu: "Được, đi bộ."
Thế là cả nhóm ba người cứ như vậy đi bộ vào thôn, buổi tối làng tắt đèn tối, tiếng chó của nhà ai sủa, đường trong làng không dễ đi, ba người đi lại vừa sâu vừa nông.
Trời se lạnh, gió đêm thổi, thổi bay những hàng cây ít lá bên đường, còn có những ngọn cờ trắng treo trên phần mộ ai đó, tạo nên âm thanh sột soạt, có chút rợn người.
Lâm Vinh Đường theo bản năng nắm tay Đông Mạch: "Không sao đâu, xung quanh là thôn, đừng sợ."
Đông Mạch ngơ ngác liếc nhìn anh, nhưng không nói lời nào.
Trong đầu cô vẫn đang nghĩ đến chuyện sinh con, không hề sợ hãi chút nào.
Đang đi, một bóng trắng đột nhiên lao tới, bay tới dưới chân Lâm Vinh Đường và Đông Mạch, Lâm Vinh Đường trong lòng vốn đang có quỷ, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, sợ đến mức đứng không vững, lảo đảo mấy bước.
Thẩm Liệt bước một bước dài, liền tiến lên đuổi theo, nhanh đến mức không thấy bóng người.
Đông Mạch lại không phản ứng gì, cứ như vậy ngơ ngác nhìn, bây giờ cô ngoại trừ việc sinh con ra thì việc khác phản ứng có chút chậm, không biết là thế nào.
Lâm Vinh Đường há miệng thở mạnh: "Không sao đâu, Đông Mạch, đừng sợ!"
Anh nói để cho Đông Mạch không sợ, nhưng giọng anh thì đang run rẩy.
Đông Mạch nhìn về phía Thẩm Liệt, Thẩm Liệt vội vàng chạy tới, đuổi kịp cái thứ kia, hóa ra là một con thỏ, con thỏ không quá lớn, trắng như tuyết, bị Thẩm Liệt túm chặt hai lỗ tai, mở đôi mắt đỏ hoe, nheo lại, trông thật đáng thương.
Lâm Vinh Đường: "Hóa ra là một con thỏ!"
Thẩm Liệt: "Con thỏ này chắc mới vài tháng tuổi."
Đông Mạch: "Thật đáng thương."
Mới vài tháng tuổi đã lạc mẹ, còn bị người bắt được.
Người ta cũng không làm gì hại người khác, nhưng chẳng qua lúc qua đường có thể gặp sơ suất sao?
Thẩm Liệt nghe xong, nghẹn một cái, liếc nhìn Đông Mạch rồi nói: "Vậy thì để nó đi thôi."
Đông Mạch vội vàng chặn lại: "Đừng thả đi, thật khó mới bắt được, thả đi thật đáng tiếc."
Thẩm Liệt mất bình tĩnh: "Chị dâu, con thỏ này giao cho chị, chị tùy ý xử lý."
Đông Mạch: "Vậy thì ngại lắm, cậu đã bắt được nó mà."
Lâm Vinh Đường cũng nói: "Đúng vậy, cậu bắt được, cậu còn có khả năng này, thật sự là nhìn không ra, vừa rồi thân thủ thật nhanh nhạy."
Thẩm Liệt: "Con thỏ chạy qua người hai người, tôi mới bắt được."
Lâm Vinh Đương còn muốn nói gì nữa, nhưng Đông Mạch cũng không còn khách sáo: "Được rồi, tôi có thể lấy nó thật sao?"
Thẩm Liệt cười, nhìn về phía Lâm Vinh Đường: "Chị dâu thích thì lấy đi, dù sao vật nhỏ này làm thịt cũng không được nhiều thịt, tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi cho nó ăn."
Lâm Vinh Đường: "Vậy thì không khách khí nữa."
Vừa nói anh vừa nói Đông Mạch hai câu: "Em nói xem em cũng thật là, thấy cái gì cũng muốn, ai!"
Đông Mạch nhận lấy con thỏ từ tay Thẩm Liệt, con thỏ nhỏ đáng thương vẫy vẫy đôi tai trắng của nó, Đông Mạch càng cảm thấy đau lòng, không kìm được mà vuốt lông nó, đến cả lời Lâm Vinh Đường nói, cô trước sau không để ý.
Dù sao cô cũng là một người thực dụng, muốn mua quần áo, muốn có thỏ, người khác nghĩ thế nào cũng được.
Có lẽ con thỏ này đã làm Đông Mạch bình tĩnh hơn , trên đường về, Đông Mạch cũng có sức lực, bước đi rất nhanh, về đến nhà, đem con thỏ thu xếp ổn thỏa, tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
**************
Ngày hôm sau Vương Tú Cúc tự nhiên đến rất sớm, hỏi thăm chuyện đến bệnh viện gặp bác sĩ, Lâm Vinh Đường trực tiếp nói cho bà biết hai người không có vấn đề gì, còn nói bác sĩ nói loại chuyện này không thể vội, chính là một vấn đề may mắn.
Vương Tú Cục nghe được cũng yên tâm: "Được rồi, vậy hai đứa càng sớm càng tốt, người ta thường hỏi mẹ, nói khi nào thì được ôm cháu trai, mẹ cũng chỉ biết xấu hổ đứng im một chỗ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook