Thập Niên 80 Tái Giá Cùng Lão Vương Cách Vách FULL
-
50: Cướp Của Hồi Môn 1
Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐông Mạch nhìn Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, anh nói đi, lừa dối cả nhà cũng không có ý nghĩa gì.
Dù sao thì cũng phải nói rõ với mẹ, nếu mẹ có thể chấp nhận, không muốn để tôi và anh ly hôn thì chúng ta sẽ tiếp tục sống cùng nhau, không ai nhắc đến chuyện con cái gì nữa, nếu không tôi sẽ liều mạng với người đó.
”Vương Tú Cúc nhìn về phía con trai mình với vẻ không thể tin được: “Con cũng biết chuyện này? Thế mà con lại định lừa mẹ ư? Rốt cuộc cô ta bị làm sao? Cơ thể cô ta bị làm sao, không thể sinh con là như thế nào? Con nói mau!”Lâm Vinh Đường thống khổ nhắm mắt lại, anh ta khẽ cắn môi, xúc động muốn nói thẳng chân tướng ra cho mọi người biết.
Nếu nói ra, chắc chắn mẹ anh ta sẽ không để Đông Mạch ly hôn với anh ta.
Thế nhưng, Lâm Vinh Đường nhìn gò má lạnh lùng của Đông Mạch.
Đông Mạch hiện tại cũng không phải là Đông Mạch trước đây anh ta từng quen biết, Đông Mạch hiện tại rất vô tình với anh ta, không hề lưu luyến một chút nào.
Ngay cả anh ta cũng không giữ cô lại được!Anh ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nói ra: “Mẹ, Đông Mạch không thể sinh con, kết quả kiểm tra lầm trước có rồi, cô ấy không thể mang thai nhưng con lại gạt mẹ, không nói cho mẹ biết.
”Lấy tờ giấy kiểm tra sức khỏe của bệnh viện ra, Vương Tú Cúc vốn không biết chữ, bà ta đưa cho Lâm Bảo Đường đọc, sau khi Lâm Bảo Đường đọc xong, bà ta sững sờ một lúc, sau đó lại hiểu ra, bà ta lập tức nổi cơn điên, hét lên một tiếng chói tai, rồi nhào tới chỗ con trai giáng xuống hai cái tát.
Vết sưng trên khuôn mặt Lâm Vinh Đường còn chưa kịp tiêu thì giờ lại lập tức trở nên sưng to hơn.
Vương Tú Cúc dùng những lời nói khó nghe, bà ta chỉ thẳng vào mặt Đông Mạch mắng cô, mắng đến mức nước bọt văng tứ tung, mắng đến mức hàng xóm láng giềng xung quanh đều xúm tới, mọi người vào khuyên can, thì Vương Tú Cúc đã bật khóc, vừa khóc vừa kể lể cho mọi người nghe.
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Mạch, bọn họ luôn cảm thấy đứa con dâu Đông Mạch này là một người vợ tốt, vậy mà cô lại không thể sinh con được?Ở nông thôn, lấy một người phụ nữ không thể sinh con, vậy thì lấy vợ còn có ích gì nữa?Thím hai nhà họ Vương thở dài một hơi: “Đông Mạch, vấn đề này là lỗi tại cháu, tại sao cháu lại đi giấu diếm loại chuyện thế này được cơ chứ? Ai cưới vợ mà chẳng phải là để sinh con, nhưng cháu lại không có khả năng sinh con, vậy thì có thế nào cũng phải nói ra rõ ràng, còn đây chẳng phải là lừa gạt rồi sao?”Đông Mạch không giải thích, cũng không nói gì thêm, cô chỉ đứng đó và ôm lấy con thỏ.
Những người khác nhìn thấy Đông Mạch như vậy, bọn họ lại cảm thấy buồn cười, bàn tán đủ thứ chuyện.
“Cô con dâu này chẳng phải đồ ngốc gì, cô ta chỉ biết ôm lấy con thỏ, mọi người nói thử xem cô ta đang muốn làm gì đây!”“Chắc ý cô ta là, nếu không thể sinh con thì cô ta còn có thể sống cùng con thỏ đó mà?"“Ôi thím Tú Cúc đáng thương, bà ấy vẫn luôn mong ngóng có cháu trai, vậy mà bây giờ đứa con dâu của bà lại không thể sinh con, mọi người nghĩ mà xem, thật đau lòng làm sao!”“Mọi người thường nói đứa nhỏ Đông Mạch này tính tình rất tốt, lại chịu khó, một đứa con dâu ngoan như vậy, có bị mắng chửi cũng không lên tiếng, thì ra là bởi vì bản thân nó không thể sinh con nên mới không cãi lại, muốn trách cũng không được!”“Ôi chao, tiếc thật là thế nào thì cũng không thể sinh, không thể có con đấy, thật là làm trì hoãn chuyện của nhà người ta mà!”Đông Mạch nghe mọi người bàn tán như vậy, cô cũng không quan tâm, dù sao cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô nhất định phải vượt qua chuyện lần này, người khác nói gì thì cũng là chuyện của họ, cô không đau lòng cũng không cảm thấy chột dạ, cứ mặc kệ để bọn họ nói.
Đông Mạch chỉ im lặng ngồi trên chiếc giường đất ở phòng phía tây, ôm lấy con thỏ của cô.
Đến khi ánh chiều tà chiếu qua khung cửa sổ, cô mới thấy Lâm Vinh Đường bước vào.
Miệng Lâm Vinh Đường khô khốc, ánh mắt ảm đạm.
Anh ta nhìn cô, một lúc sau mới khàn giọng lên tiếng: “Đông Mạch, giờ em hối hận vẫn còn kịp, anh có thể đi cầu xin mẹ, quỳ gối xin mẹ đừng chúng ta phải ly hôn, có được không?”Đông Mạch nhướng mày, cô khó hiểu nhìn anh ta: “Tôi có phải là nên cảm ơn anh đã rước tôi về nhà, đối xử với tôi như đồ bỏ đi không, hay là tôi còn phải quỳ xuống mà cảm tạ thần linh đã ban phước cho tôi được làm trâu làm ngựa ở nhà họ Lâm mấy người?”Lâm Vinh Đường có hơi tức giận: “Em ăn nói như vậy là sao hả? Việc gì mà phải làm lớn chuyện lên? Những ngày qua đang yên đang lành, sao lại cứ gây chuyện vậy chứ?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook