Nhóm dịch: Thất Liên HoaRõ ràng là một cô gái nhỏ đơn thuần lương thiện như vậy mà bây giờ lại đang bàn chuyện ly hôn với anh ta bằng một phương thức dứt khoát và tuyệt tình.

Trước đây cô không phải như vậy.

Anh ta đau xót mà quay đầu đi, nhìn về phía ngoài căn phòng, những con gà ở bên ngoài phòng đang kiếm ăn trong sân, nơi góc sân còn rải rác những vụn xác pháo còn dư lại sau khi được bắn ra, con thỏ trong ổ rơm đang thoải mái nằm ngủ ở nơi đó.

Năm mới vừa sang, hết thảy đều trông yên bình, tốt lành và hòa hợp, nhưng anh ta lại sắp mất đi vợ của mình rồi.

“Đông Mạch, em thay đổi rồi, em không còn là Đông Mạch mà anh biết trước kia nữa.

”Đông Mạch không đáp lời.


Lâm Vinh Đường nhắm mắt lại, thở dài, nói như này: “Em muốn ly hôn thì ly hôn vậy, nhưng mà dù thế nào thì cũng hãy để người nhà đón một năm mới yên ổn đã.

”Ly hôn sau một năm sống yên bình, Đông Mạch không có ý kiến.

Nếu như có, cô hy vọng ba mẹ của cô được sống một cuộc sống yên bình, dù sao, sau khi ly hôn, cô chỉ sợ rằng những ngày tháng sau này muốn yên ổn cũng không được.

Đông Mạch nên làm gì đây, cô làm bánh bao, rồi cho gà và thỏ ăn, giặt quần áo, vừa đến khi trời tối, cô đã chạy về giường ở phòng tây để ngủ.

Cô nằm trong căn phòng tây, không ngừng nhớ lại cái ngày đó, chính tại trên giường của căn phòng tây này, cô bị Thẩm Liệt cưỡng ép, cơ thể cứng rắn của Thẩm Liệt làm cô vô cùng đau đớn.

Cô không thể ngủ được, cô trở mình.

Đối với cô, đó chính là nỗi nhục nhã, là nỗi tức giận, nhưng ngoài những cảm xúc kia, cô còn cảm nhận được một thứ cảm giác khác, cái cảm giác đó rất nhỏ mà không thể nắm bắt, giống như một bóng ảnh thoáng qua trong tiếng rì rào của một con suối mùa xuân, đợi đến khi Đông Mạch ngẫm nghĩ lại, thì ý nghĩ đó chợt lóe lên rồi vụt mất.

Đông Mạch hít một hơi thật sâu, cô bật người ngồi dậy, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, cô nghĩ nên ly hôn càng sớm càng tốt, nơi thôn Tùng Sơn phiền toái này, ở căn phòng tây phiền muộn này, còn có cả những người nơi này, tất cả đều làm cô cảm thấy phiền phức.

Rời khỏi nơi này, dù cho có phải đổ máu chết chóc, thì vẫn tốt hơn là bị giam cầm ở đây.

*********Ngày hôm sau đã là mùng bốn, là ngày mà cô trở về nhà ba mẹ đẻ, từ sáng sớm, cô đã chuẩn bị đồ đạc để về nhà ba mẹ, Lâm Vinh Đường vốn chuẩn bị cho cô bốn túi hoa quả, còn có thêm một con gà, nhưng bây giờ túi hoa quả lại chẳng thấy đâu, cô chỉ tìm được con gà, cô không ngần ngại mà xách lên, rồi cầm theo tờ mười tệ mà cô kiếm được lúc trước.


Sau này, phần tài sản của nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ không có phần của cô, tuy rằng mười tệ là rất ít, nhưng cũng là tiền mà cô tự kiếm ra, cô nhất định phải đem theo.

Cô cất tờ mười tệ vào, xách theo mấy túi đồ kia, rồi tự mình đạp xe về nhà ba mẹ đẻ, trên đường đi, cô gặp người trong thôn, họ nhìn thấy cô đều tò mò hỏi rằng tại sao Vinh Đường không đi cùng cô, cô liền nói Vinh Đường hôm nay không được khỏe cho lắm, vì vậy cô trở về một mình thôi.

Những người khác hiển nhiên sẽ tò mò, dù sao vợ mới kết hôn đã về nhà mẹ đẻ, làm gì có đàn ông nào lại không đi về cùng, chỉ sợ rằng không phải chỉ là giận dỗi.

Đông Mạch cũng lười quan tâm đến những điều này, cô cắm đầu đạp xe rời khỏi thôn, trên đường đi rét lạnh, gió thổi đến mức đầu óc đau buốt, cả tay của cô cũng lạnh cóng, thế nhưng Đông Mạch lại không cảm thấy khó chịu, càng lạnh, đầu óc cô càng tỉnh táo hơn.

Chuyện Lâm Vinh Đường dâng cô cho người anh trai tốt của anh ta để bồi ngủ, chuyện này dù có thế nào thì cũng không thể tha thứ được, dù có xuất phát từ tình nghĩa anh em hay “thử mang thai với người khác”, thì cô cũng không thể nào chấp nhận được.

Cô là con người, không phải là lợn nái mà phải chờ Lâm Vinh Đường phối giống.

Cô đạp xe hết một đoạn đường, lúc sắp đến thôn Đông Quách, bên ven đường có mấy người bày ra một sạp hàng nhỏ, bán vài loại trái cây, bánh ngọt và các loại đồ Tết, cô chưa kịp chuẩn bị đồ chào hỏi người thân dịp lễ Tết, tiện đường mua luôn ở đây.


Đông Mai xuống xe, cô muốn mua hai túi trái cây, dù sao cũng để chia phần cho cháu trai, cháu gái trong nhà, không ngờ có chủ quán trong đó, Đông Mạch nhìn rất quen mắt, tình cờ chủ quán cũng đang nhìn Đông Mạch, Đông Mạch lập tức nhận ra, người đó chính là Tôn Hồng Hà.

Tôn Hồng Hà mặc một cái áo bông không mới cũng không cũ, tóc thắt bím, cô ta đứng trong gió lạnh, tay nhét vào trong tay áo.

Đông Mạch đẩy xe đi tới: “Cô bắt đầu buôn bán rồi sao?”Đông Mạch lại có phần khá ngưỡng mộ Tôn Hồng Hà.

Tôn Hồng Hà: “Không phải, tôi chỉ giúp hàng xóm trong thôn trông nom quầy hàng thôi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi nên không sao, cô muốn mua gì, tôi có thể bán rẻ cho cô.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương