[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
-
Chương 20: Đối Tượng Nóng Nảy (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồng Giai ngồi ở trên đùi anh, chỉ cảm thấy có cái gì đó ở phía dưới, nháy mắt cô liền hiểu được, giống như bị lửa đốt mà nhảy xuống khỏi đùi anh, đỏ mặt nói: “Rốt cuộc là anh có đi ra không?”
Lục Bắc Đình sờ sờ cái mũi đi ra cửa.
Hôm nay Lục Bắc Đình tự mình lái xe, mất khoảng 40 phút đi từ đây đến trung tâm thành phố, dọc đường đi, Lục Bắc Đình nắm tay Đồng Giai, lại còn rất thong dong lái xem khiến cho Đồng Giai có chút lo lắng.
“Em phải tin tưởng vào khả năng lái xe của chồng mình.”
Ở trên giường thì rất ổn, không biết ở trên đường sẽ như thế nào.
Lục Bắc Đình lái xe trực tiếp dừng ở cửa một tiệm cơm, mấy chữ to màu đỏ tiệm cơm Tùng Thị Giang Khẩu rất bắt mắt.
Ở niên đại này, đa số các tiệm cơm ở Thần Châu Đại Địa đều là các tiệm cơm quốc doanh, tức là mang tính chất thuộc về quốc gia hoặc tập thể, đến ăn không chỉ cần tiền mà còn cần phiếu gạo.
Lục Bắc Đình dẫn Đồng Giai vào ăn cơm, người bán hàng bên trong hiển nhiên nhận thức được anh, có một cô gái tết tóc hai bên, mang theo vẻ mặt vui sướng đi đến, sau khi nhìn thấy Đồng Giai ở phía sau Lục Bắc Đình thì ngẩn người.
Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, Đồng Giai đoán rằng cô gái này có hảo cảm với Lục Bắc Đình.
“Tiểu đoàn trưởng Lục, đã lâu anh không đến chỗ chúng tôi ăn cơm rồi, cô gái này là…”
Lục Bắc Đình kéo ghế ra cho Đồng Giai ngồi, sau đó mới ngồi xuống chỗ đối diện Đồng Giai.
“Đây là vợ của tôi.”
Đồng Giai nhìn thấy mặt mũi trắng bệch của cô gái tết tóc hai bên, cô ta còn cố gắng ra vẻ trấn tĩnh cười nói: “Phải không, tôi còn không biết là tiểu đoàn trưởng Lục đã kết ôn rồi đấy.”
Đồng Giai cúi đầu uống nước không nói lời nào, toàn bộ quá trình đều để cho Lục Bắc Đình tự mình đối phó.
Lục Bắc Đình cầm thực đơn lên gọi vài món ăn, sau đó hỏi ý kiến của Đồng Giai, Đồng Giai chỉ nói là mình không kén ăn.
“Em không kén ăn sao, cái gì em cũng không ăn, vậy anh gọi cho em món canh gà mái, em nên uống nhiều canh để bồi bổ.”
Cô gái tết tóc hai bên đang viết thì dừng lại một chút, bình thường tiểu đoàn trưởng Lục luôn có bộ dáng ít nói ít cười, không nghĩ tới khi ở bên cạnh vợ lại có bộ dáng này, thật sự tinh tế quan tâm đến việc vợ ăn gì, sợ cô ăn không hợp khẩu vị.
Bọn họ có hai người, Lục Bắc Đình cũng không gọi quá nhiều, canh gà mái, trứng gà, tôm bóc vỏ, rau xào, còn có năm miếng sủi cảo.
Mấy món đồ ăn kia đều dựa vào khẩu vị của Đồng Giai mà gọi.
Đồng Giai cũng nể tình ăn nhiều hơn một chút, uống hai bát canh gà, cũng ăn nửa bát trứng gà, tôm bóc vỏ, gắp mấy đũa rau xào, thật sự cô không thể ăn nổi nữa.
Đúng là chuyện này không thể trách Đồng Giai được, không phải là cô muốn ăn uống điều độ gì đó, mà nguyên nhân chủ yếu là nữ thanh niên văn nghệ thích cơ thể gầy, làm gì có nữ thanh niên văn nghệ nào béo, như vậy thì văn phong sẽ kém đi rất nhiều.
Nguyên chủ vì muốn duy trì cơ thể gầy mà dần dần ăn ít đi, nếu ăn nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu, còn Đồng Giai thì cũng không phải quá thích ăn, nếu ăn ngon thì cũng chỉ ăn thêm hai miếng, không phải cái gì cũng ăn nhiều.
“Nếu ăn không vô thì cũng không cần ăn, còn thừa cứ để anh ăn cho.”
Lục Bắc Đình muốn Đồng Giai ăn nhiều một chút, khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của vợ mình thì anh lập tức đau lòng, gói lại những đồ ăn còn thừa.
Đến lúc trả tiền, cô gái tết tóc hai bên cũng không còn nhiệt tình mà trở nên câu nệ.
Ra khỏi tiệm cơm, Đồng Giai cười như không cười nhìn Lục Bắc Đình, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của anh.
“Làm sao vậy, trên mặt anh dính cái gì sao?”
Anh xoa xoa mặt, cũng không thấy ở trên tay có dính gì.
Đồng Giai ngồi ở trên đùi anh, chỉ cảm thấy có cái gì đó ở phía dưới, nháy mắt cô liền hiểu được, giống như bị lửa đốt mà nhảy xuống khỏi đùi anh, đỏ mặt nói: “Rốt cuộc là anh có đi ra không?”
Lục Bắc Đình sờ sờ cái mũi đi ra cửa.
Hôm nay Lục Bắc Đình tự mình lái xe, mất khoảng 40 phút đi từ đây đến trung tâm thành phố, dọc đường đi, Lục Bắc Đình nắm tay Đồng Giai, lại còn rất thong dong lái xem khiến cho Đồng Giai có chút lo lắng.
“Em phải tin tưởng vào khả năng lái xe của chồng mình.”
Ở trên giường thì rất ổn, không biết ở trên đường sẽ như thế nào.
Lục Bắc Đình lái xe trực tiếp dừng ở cửa một tiệm cơm, mấy chữ to màu đỏ tiệm cơm Tùng Thị Giang Khẩu rất bắt mắt.
Ở niên đại này, đa số các tiệm cơm ở Thần Châu Đại Địa đều là các tiệm cơm quốc doanh, tức là mang tính chất thuộc về quốc gia hoặc tập thể, đến ăn không chỉ cần tiền mà còn cần phiếu gạo.
Lục Bắc Đình dẫn Đồng Giai vào ăn cơm, người bán hàng bên trong hiển nhiên nhận thức được anh, có một cô gái tết tóc hai bên, mang theo vẻ mặt vui sướng đi đến, sau khi nhìn thấy Đồng Giai ở phía sau Lục Bắc Đình thì ngẩn người.
Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, Đồng Giai đoán rằng cô gái này có hảo cảm với Lục Bắc Đình.
“Tiểu đoàn trưởng Lục, đã lâu anh không đến chỗ chúng tôi ăn cơm rồi, cô gái này là…”
Lục Bắc Đình kéo ghế ra cho Đồng Giai ngồi, sau đó mới ngồi xuống chỗ đối diện Đồng Giai.
“Đây là vợ của tôi.”
Đồng Giai nhìn thấy mặt mũi trắng bệch của cô gái tết tóc hai bên, cô ta còn cố gắng ra vẻ trấn tĩnh cười nói: “Phải không, tôi còn không biết là tiểu đoàn trưởng Lục đã kết ôn rồi đấy.”
Đồng Giai cúi đầu uống nước không nói lời nào, toàn bộ quá trình đều để cho Lục Bắc Đình tự mình đối phó.
Lục Bắc Đình cầm thực đơn lên gọi vài món ăn, sau đó hỏi ý kiến của Đồng Giai, Đồng Giai chỉ nói là mình không kén ăn.
“Em không kén ăn sao, cái gì em cũng không ăn, vậy anh gọi cho em món canh gà mái, em nên uống nhiều canh để bồi bổ.”
Cô gái tết tóc hai bên đang viết thì dừng lại một chút, bình thường tiểu đoàn trưởng Lục luôn có bộ dáng ít nói ít cười, không nghĩ tới khi ở bên cạnh vợ lại có bộ dáng này, thật sự tinh tế quan tâm đến việc vợ ăn gì, sợ cô ăn không hợp khẩu vị.
Bọn họ có hai người, Lục Bắc Đình cũng không gọi quá nhiều, canh gà mái, trứng gà, tôm bóc vỏ, rau xào, còn có năm miếng sủi cảo.
Mấy món đồ ăn kia đều dựa vào khẩu vị của Đồng Giai mà gọi.
Đồng Giai cũng nể tình ăn nhiều hơn một chút, uống hai bát canh gà, cũng ăn nửa bát trứng gà, tôm bóc vỏ, gắp mấy đũa rau xào, thật sự cô không thể ăn nổi nữa.
Đúng là chuyện này không thể trách Đồng Giai được, không phải là cô muốn ăn uống điều độ gì đó, mà nguyên nhân chủ yếu là nữ thanh niên văn nghệ thích cơ thể gầy, làm gì có nữ thanh niên văn nghệ nào béo, như vậy thì văn phong sẽ kém đi rất nhiều.
Nguyên chủ vì muốn duy trì cơ thể gầy mà dần dần ăn ít đi, nếu ăn nhiều thì dạ dày sẽ khó chịu, còn Đồng Giai thì cũng không phải quá thích ăn, nếu ăn ngon thì cũng chỉ ăn thêm hai miếng, không phải cái gì cũng ăn nhiều.
“Nếu ăn không vô thì cũng không cần ăn, còn thừa cứ để anh ăn cho.”
Lục Bắc Đình muốn Đồng Giai ăn nhiều một chút, khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của vợ mình thì anh lập tức đau lòng, gói lại những đồ ăn còn thừa.
Đến lúc trả tiền, cô gái tết tóc hai bên cũng không còn nhiệt tình mà trở nên câu nệ.
Ra khỏi tiệm cơm, Đồng Giai cười như không cười nhìn Lục Bắc Đình, nhìn vẻ mặt không hiểu gì của anh.
“Làm sao vậy, trên mặt anh dính cái gì sao?”
Anh xoa xoa mặt, cũng không thấy ở trên tay có dính gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook