Thập Niên 80 Sống Lại Làm Bé Cưng
-
Chương 32: Cháu Đưa Cho Noãn Bảo Cái Gì Vậy?
Editor: Bơ
Trần Xảo Cầm đút Dư Noãn Noãn uống sữa mạch nha, Dư Hải nhanh tay nhanh chân đem dâu tây còn dư lại đều hái xuống, bỏ vào sọt.
Trừ bỏ lót lá cây ở phía dưới sọt, còn dư lại cũng không ít lá dâu tây.
Hiện tại trong nhà có nhiều người, cũng không tốt dọn dẹp, Dư Hải dứt khoát dồn gọn lại đi nhét vào trong một cái túi, chuẩn bị tìm thời cơ đi vứt bỏ.
Mới vừa bận việc xong, liền nghe được có người gõ cửa.
Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm giật nảy mình, còn không có hỏi là ai, liền nghe được thanh âm của Hứa Thục Hoa.
“Thằng tư, Xảo Cầm, mở cửa, nên đi ăn cơm sáng!”
“Ai! Mẹ, tới ngay đây!”
Dư Hải đáp ứng, bước nhanh đi ra mở của.
Hứa Thục Hoa cũng không có đi vào phòng, nhìn Dư Hải liếc mắt một cái, xoay người liền đi phòng chính.
Người một nhà ngồi xuống ăn cơm sáng, Hứa Thục Hoa nói tính toán của chính mình ngày hôm nay, “Chút nữa ăn cơm xong, Xảo Cầm ở nhà trông bọn trẻ, mẹ có việc muốn vào huyện thành một chuyến, còn mấy đứa liền xuống ruộng làm việc cho tốt, tranh thủ sớm một chút đem lương thực thu hoạch cho xong. Vĩ Tử, chăm sóc tốt cho mấy em trai, nếu biểu hiện tốt, xong việc bà mua cho cháu đồ ăn ngon.”
Trong túi Dư Vĩ đang còn mấy khối kẹo trái cây đây, nhưng nghe được lời này, đôi mắt vẫn sáng lên, “Bà nội người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc các em trai!”
Lúc trước Dư Chấn Dân còn nghĩ lời nói của Hứa Thục Hoa tối hôm qua là nói giỡn, không nghĩ tới bà ấy hôm nay còn muốn đi huyện thành.
Trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng Dư Chấn Dân cái gì cũng chưa hỏi.
Bà ấy muốn làm gì thì làm cái đó đi!
Thiếu Hứa Thục Hoa, cũng không chậm trễ bao nhiêu công việc.
Trên bàn cơm sáng nay cùng tối qua giống nhau, có một chậu thịt ba chỉ nấu với cà tím.
Thịt vẫn rất thơm, nhưng cà tím lại không ăn ngon bằng ngày hôm qua.
Cũng may có mùi vị thị hòa quyện, cả nhà ăn vẫn là hết sạch sẽ, chỉ là sau khi ăn xong rồi lại có chút buồn bã mất mát.
Sau khi ăn xong, những người khác khiêng nông cụ xuống đất, Hứa Thục Hoa liền đi theo Trần Xảo Cầm vào trong phòng.
Nhìn dâu tây đựng hơn phân nửa cái sọt, Hứa Thục Hoa vừa lòng gật gật đầu, “Mẹ đây liền đi, con ở nhà chăm sóc tốt cho Noãn Bảo.”
Hứa Thục Hoa cõng sọt mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Tần Nguyệt Lan nắm tây Cố Mặc đi đến.
Tần Nguyệt Lan cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hứa Thục Hoa, sửng sốt một chút, vội vàng cười chào hỏi, “Bác gái đây là muốn xuống đất làm việc?”
“Không phải, bác có việc muốn đi huyện thành một chuyến, cháu cứ yên tâm đem Ngốc Bảo gửi nơi này, Xảo Cầm khẳng định chăm sóc tốt Ngốc Bảo của cháu.”
“Ai! Cháu đã biết! Bác gái bác chậm một chút!”
Nhìn theo Hứa Thục Hoa cõng sọt đi rồi, Tần Nguyệt Lan lúc này mới nắm tay Cố Mặc tiếp tục hướng trong phòng đi, “Xảo Cầm a, hôm nay còn muốn tiếp tục gửi Ngốc Bảo ở chỗ này của em!”
“Được thôi, chị yên tâm, cứ việc đi làm đi!”
Tần Nguyệt Lan đi rồi, Cố Mặc liền ngồi thẳng thân mình, “Ăn dâu tây!”
Cậu còn muốn ăn dâu tây ở chỗ này đây!
Trần Xảo Cầm đã sớm để dành tốt dâu tây cho cậu, vừa nghe cậu muốn ăn, liền đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chén lớn, trong chén là năm sáu trái dâu tây, “Tới, ăn đi!”
Cố Mặc duỗi tay cầm lấy tới một trái, cái miệng nhỏ cắn rớt đầu nhòn nhọn của dâu tây, theo sau đó là nheo lại đôi mắt hưởng thụ.
Ăn ngon giống ngày hôm qua!
Thấy Cố Mặc ăn vui vẻ như vậy, Dư Noãn Noãn cũng có chút muốn ăn, nhưng cô mới vừa ăn no, bụng nhỏ còn căng tròn, cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm thấy trong tay của mình bị nhét vào một cái đồ vật.
Dư Noãn Noãn kỳ quái nhìn lại, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Cố Mặc.
“Cho em.”
Dư Noãn Noãn chớp chớp mắt, cho cô cái gì?
Trần Xảo Cầm cũng tò mò nhìn qua, “Ngốc Bảo, cháu đưa cho Noãn Bảo cái gì vậy?”
Trần Xảo Cầm đút Dư Noãn Noãn uống sữa mạch nha, Dư Hải nhanh tay nhanh chân đem dâu tây còn dư lại đều hái xuống, bỏ vào sọt.
Trừ bỏ lót lá cây ở phía dưới sọt, còn dư lại cũng không ít lá dâu tây.
Hiện tại trong nhà có nhiều người, cũng không tốt dọn dẹp, Dư Hải dứt khoát dồn gọn lại đi nhét vào trong một cái túi, chuẩn bị tìm thời cơ đi vứt bỏ.
Mới vừa bận việc xong, liền nghe được có người gõ cửa.
Dư Hải cùng Trần Xảo Cầm giật nảy mình, còn không có hỏi là ai, liền nghe được thanh âm của Hứa Thục Hoa.
“Thằng tư, Xảo Cầm, mở cửa, nên đi ăn cơm sáng!”
“Ai! Mẹ, tới ngay đây!”
Dư Hải đáp ứng, bước nhanh đi ra mở của.
Hứa Thục Hoa cũng không có đi vào phòng, nhìn Dư Hải liếc mắt một cái, xoay người liền đi phòng chính.
Người một nhà ngồi xuống ăn cơm sáng, Hứa Thục Hoa nói tính toán của chính mình ngày hôm nay, “Chút nữa ăn cơm xong, Xảo Cầm ở nhà trông bọn trẻ, mẹ có việc muốn vào huyện thành một chuyến, còn mấy đứa liền xuống ruộng làm việc cho tốt, tranh thủ sớm một chút đem lương thực thu hoạch cho xong. Vĩ Tử, chăm sóc tốt cho mấy em trai, nếu biểu hiện tốt, xong việc bà mua cho cháu đồ ăn ngon.”
Trong túi Dư Vĩ đang còn mấy khối kẹo trái cây đây, nhưng nghe được lời này, đôi mắt vẫn sáng lên, “Bà nội người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc các em trai!”
Lúc trước Dư Chấn Dân còn nghĩ lời nói của Hứa Thục Hoa tối hôm qua là nói giỡn, không nghĩ tới bà ấy hôm nay còn muốn đi huyện thành.
Trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng Dư Chấn Dân cái gì cũng chưa hỏi.
Bà ấy muốn làm gì thì làm cái đó đi!
Thiếu Hứa Thục Hoa, cũng không chậm trễ bao nhiêu công việc.
Trên bàn cơm sáng nay cùng tối qua giống nhau, có một chậu thịt ba chỉ nấu với cà tím.
Thịt vẫn rất thơm, nhưng cà tím lại không ăn ngon bằng ngày hôm qua.
Cũng may có mùi vị thị hòa quyện, cả nhà ăn vẫn là hết sạch sẽ, chỉ là sau khi ăn xong rồi lại có chút buồn bã mất mát.
Sau khi ăn xong, những người khác khiêng nông cụ xuống đất, Hứa Thục Hoa liền đi theo Trần Xảo Cầm vào trong phòng.
Nhìn dâu tây đựng hơn phân nửa cái sọt, Hứa Thục Hoa vừa lòng gật gật đầu, “Mẹ đây liền đi, con ở nhà chăm sóc tốt cho Noãn Bảo.”
Hứa Thục Hoa cõng sọt mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Tần Nguyệt Lan nắm tây Cố Mặc đi đến.
Tần Nguyệt Lan cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hứa Thục Hoa, sửng sốt một chút, vội vàng cười chào hỏi, “Bác gái đây là muốn xuống đất làm việc?”
“Không phải, bác có việc muốn đi huyện thành một chuyến, cháu cứ yên tâm đem Ngốc Bảo gửi nơi này, Xảo Cầm khẳng định chăm sóc tốt Ngốc Bảo của cháu.”
“Ai! Cháu đã biết! Bác gái bác chậm một chút!”
Nhìn theo Hứa Thục Hoa cõng sọt đi rồi, Tần Nguyệt Lan lúc này mới nắm tay Cố Mặc tiếp tục hướng trong phòng đi, “Xảo Cầm a, hôm nay còn muốn tiếp tục gửi Ngốc Bảo ở chỗ này của em!”
“Được thôi, chị yên tâm, cứ việc đi làm đi!”
Tần Nguyệt Lan đi rồi, Cố Mặc liền ngồi thẳng thân mình, “Ăn dâu tây!”
Cậu còn muốn ăn dâu tây ở chỗ này đây!
Trần Xảo Cầm đã sớm để dành tốt dâu tây cho cậu, vừa nghe cậu muốn ăn, liền đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chén lớn, trong chén là năm sáu trái dâu tây, “Tới, ăn đi!”
Cố Mặc duỗi tay cầm lấy tới một trái, cái miệng nhỏ cắn rớt đầu nhòn nhọn của dâu tây, theo sau đó là nheo lại đôi mắt hưởng thụ.
Ăn ngon giống ngày hôm qua!
Thấy Cố Mặc ăn vui vẻ như vậy, Dư Noãn Noãn cũng có chút muốn ăn, nhưng cô mới vừa ăn no, bụng nhỏ còn căng tròn, cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm thấy trong tay của mình bị nhét vào một cái đồ vật.
Dư Noãn Noãn kỳ quái nhìn lại, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Cố Mặc.
“Cho em.”
Dư Noãn Noãn chớp chớp mắt, cho cô cái gì?
Trần Xảo Cầm cũng tò mò nhìn qua, “Ngốc Bảo, cháu đưa cho Noãn Bảo cái gì vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook